Sao Bắc Đẩu treo cao trên vòm trời, tiếng ngâm nga nho nhỏ văng vẳng nơi tháp chuông.
Người chết hóa hồ điệp
Một trăm đôi cánh tản mác
Bay đến muôn nơi, muôn nơi...
"Say rồi sao mà trốn lên đây? Dưới kia vẫn còn uống hăng hái lắm."
Như hóa thân từ hư không, A Dao cong ngón tay gõ nhẹ thân chuông.
Mạc Tử Liên dựa đầu vào cột chống, chớp chớp mắt nhìn mái tóc bạc như tơ nhện của A Dao, quan sát đôi con ngươi của y, cất tiếng hỏi: "Ta là ai?"
Một tia bối rối rất nhỏ chớp nhoáng sượt qua nét mặt A Dao, y lập tức đáp: "Cốc chủ."
"Tên ta là gì?"
Người kia im lặng, nét bối rối lại hiện lên giữa đầu mày, rồi bị sự an tĩnh trầm mặc rửa trôi. A Dao nhìn y, lại tựa như không nhìn gì hết, đôi mắt xa xôi mờ mịt như kéo sương mù che phủ.
"Không tệ." Mạc Tử Liên nghiêng đầu cười mỉm: "Lần này nhớ được Liên Nhi là cốc chủ. Xem ra tên đạo trưởng kia không vô dụng."
"Đạo trưởng?" A Dao nhíu mày ngẫm ngợi, chớp chớp mắt với Mạc Tử Liên như ra hiệu xin phép điều gì rồi vén tay áo ra xem chữ viết trên tay, bừng tỉnh nói: "A, Dư Nhi. Dư Nhi đang uống thi với Xà Cừ."
Lúc này y mới thoát khỏi cơn mơ, hồi phục phong thái của Tả hộ pháp, nheo mắt cười: "Hai người không hiểu ngôn ngữ của nhau mà vẫn mắng nhau như hát được."
Gió đêm sa mạc mang theo mùi cát thổi vào tháp cao, vạt áo tung bay phần phật, phục sức bạc va chạm đinh đang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079623/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.