Mạc Tử Liên ngửa cổ tựa lên vành ghế, hàng mi chớp mở mấy lần trên đôi mắt ánh sắc xanh, ngắm nhìn nhân ảnh cầm kiếm như tranh thủy mạc ngoài khoảng sân đầy lá thu.
Qua nửa tháng, ca ca đã có thể xuống giường đi lại vững. Dù vẫn chưa quen với việc mất đi ánh sáng của đôi mắt nhưng ca ca cũng trấn an tâm tình và luyện tập thích nghi khá tốt.
Có lẽ là nhờ huynh ấy tự an ủi bản thân rằng: "Một xui đổi một may, xem như đây là một trong các lần hiếm hoi ta không bị lỗ vốn."
Nghe bảo ca ca rất nghèo khiến Mạc Tử Liên vô cùng hiếu kỳ rằng huynh ấy đã sống trên giang hồ như thế nào suốt những năm qua.
Con rắn trắng quấn quanh cổ, gối lên vai y say ngủ. Đôi mắt y chăm chú dõi theo từng chiêu thức điêu luyện của người kia. Mũi kiếm quét qua gót chân lay động những phiến lá khô, vạt áo như sóng, đuôi tóc uốn lượn như rắn.
Khi Mạc Nhất bước vào, hắn thấy cốc chủ đang gác chéo chân lên bàn, thả lỏng người, mềm mại như một bãi nước xuân nửa ngồi nửa nằm trên ghế. Hai tay đặt trên tay dựa, tóc mai được gom về một bên vai kia. Bởi vì người đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài nên từ hướng đứng của hắn, có thể thấy cần cổ cùng chút ít cái gáy màu ngọc trai của y.
Đại mạc cực hiếm ai da trắng, hầu hết tất cả đều rám nắng. Sở dĩ người kia trắng như vậy là vì đã từng nhảy vào hồ Khô Lâu, lột đi một tầng da, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079604/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.