Gió mát trăng thanh, tôi nhìn đôi mắt sáng quắt của Lâm Cảnh Nghi có khi còn sáng hơn sao trên trời kia có chút không biết làm sao? Không lẽ Lâm gia thực sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn sao? Tôi còn chưa kịp hỏi xem mình có thể giúp gì được hay không, đã thấy Lâm Cảnh Nghi tự nhiên lại cuối đầu cười. Anh ta cười cũng không phải vấn đề gì lớn lao, nhưng vấn đề là cái kiểu cười của anh ta làm tôi muốn nổi da gà, một đại nam nhân còn là một đại nam nhân lúc nào cũng lạnh lùng một cách khô khốc như anh ta có thể cười kiểu e thẹn như vậy sao. Tôi ngu người luôn rồi. Sau màn cười làm tâm tôi chấn động Lâm Cảnh Nghi ngước mắt nhìn tôi hỏi:
- Em đang quan tâm tôi sao?
Anh ta gọi tôi là gì nhỉ? "Em"? Đến cách xưng hô cũng đổi luôn rồi. Nhớ lại đi, cách đây mấy tháng khi anh ta cầu hôn tôi, còn không có dịu dàng như bây giờ, giọng anh ta lúc đó có khi còn khô hơn cả đất ở Châu Phi, lạnh hơn cả băng ở Bắc cực. Tình hình Lâm gia chắc đã khó khăn lắm rồi. Mà anh ta vừa hỏi tôi đang quan tâm anh ta sao? Có lẽ là vậy nhỉ? Tôi liền nhìn anh ta gật gật đầu. Rồi lại nữa rồi, Lâm Cảnh Nghi tự nhiên lại cúi đầu e thẹn rồi. Tôi nhìn anh ta dè dặt hỏi:
- Lâm gia dạo này có khó khăn gì sao?
Lâm Cảnh Nghi ngước mặt nhìn tôi cười, nói qua một chút, Lâm cảnh Nghi cười không những đã là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-moc-mien-trong-gio/1160432/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.