Chương trước
Chương sau
Cảnh đầu tiên của bộ phim này là nữ chính đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn mặt trời dần dần lú ra khỏi đường chân trời, bắt đầu một ngày làm việc mới. Một tô mì thịt bò dường như chẳng còn lưu lại được bao nhiêu trong bụng khi tôi leo lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi này đã là đỉnh thấp nhất trong các ngọn núi xung quanh đây rồi vậy mà khi leo lên đến nơi toàn thân tôi đã ướt đẫm, cảm giác cơ thể rã rời không còn một chút sức lực nào, tôi nhìn Tô Tranh tinh thần sung mãn bên cạnh có chút cảm giác tủi thân, giữa người với người cũng có khác biệt lớn như vậy đấy. Đạo diễn thuộc nhóm người leo lên đến nơi đầu tiên, anh ta nhìn tôi ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, liền chạy tới cười hì hì hỏi có cần nghỉ ngơi một chút không? Tôi nhìn anh ta có cảm giác muốn đạp một phát cho anh ta rơi xuống chân núi luôn cho rồi, nhìn tôi có chỗ nào mà không cần nghỉ ngơi hả, rõ ràng anh ta là đang nhắc khéo tôi nhanh chóng chuẩn bị mặt trời sắp lên đến nơi rồi. Tôi liếc anh ta một cái rồi lồm ngồm bò dậy đi đến lều tạm mới dựng xong, thay xong trang phục liền nhanh chóng để thợ trang điểm vùi dập nhan sắc một phen. Sở dĩ tôi dùng hai từ vùi dập là bởi vì khi tôi bước ra khỏi lều, Tô Tranh nhìn thấy tôi đã gào rú một phen khiến người người đều không hẹn mà cùng ngừng việc trong tay, đồng loạt quay lại nhìn tôi sau đó cùng nhau ngây ngẩn. Người ta sau khi trang điểm chính là kinh diễm toàn trường còn tôi sau khi trang điểm chính là khiến toàn trường ngây ngẩn. Tôi đóng vai một cô gái lao động chốn thôn quê là sự thật nhưng cũng là vai một cô gái thôn quê xinh đẹp mà, sao lại biến tôi thành một con bé nhìn vừa ngô nghê vừa quê mùa như vậy chứ? Khi tôi nhìn vào gương còn suýt chút là không nhận ra chính mình, thật đau lòng.
Tôi vác một cái cuốc trên vai nghiêm túc nhìn về hướng mặt trời mọc, khuôn mặt thanh thuần không một tia cảm xúc. Cứ thế kết thúc một cảnh quay.
Đạo diễn khen tôi vài câu mà thà rằng anh ta đừng nói gì tôi còn thấy anh ta đáng tin hơn cái kiểu vừa thu dọn đồ vừa nói cô diễn tốt lắm như có lệ rồi nói mọi người chuyển qua địa điểm tiếp theo, thật sự đáng đánh.
Tôi như một con quay chạy theo mọi người đi qua ruộng bậc thang bên cạnh. Khoảng cách không xa chỉ vài chục mét nhưng đường đi không mấy bằng phẳng mà tôi từ lúc leo lên đỉnh cho đến bây giờ còn chưa được nghỉ một phút nào, cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa rồi. Cảnh này tôi chính là dùng cuốc giẫy cỏ, ngoài tôi ra còn có hai vị ba mẹ, em trai, và vài hàng xóm, mọi người cùng nhau làm việc trò chuyện vui vẻ. Riêng chỉ có tôi là không có một câu thoại nào, vẫn vẻ mặt nghiêm túc làm việc. Kiếp trước tôi có cùng bạn bè rảnh rỗi sinh nông nổi tham gia một chuyến du lịch sinh thái, không việc gì bỏ tiền để đi cuốc đất cho người ta, lúc đấy còn thấy bản thân thật ngu ngốc, nhưng giờ nghĩ lại cảm thấy chuyến du lịch đấy cũng có chút lợi ích đi, ít nhất động tác cầm cuốc của tôi hiện tại là khá chuẩn, động tác rất gọn gàng, còn khiến Tô Tranh kinh ngạc một phen nha. Thế là hai cảnh đầu tiên đã thuận lợi hoàn thành trong một buổi sáng. Trên đường xuống núi tôi bắt đầu tò mò, buổi chiều chính là cảnh tôi vào tiệm internet, sau đó làm quen được với nam chính, nhưng ở đây có tiệm internet sao? Trên đường xuống núi chúng tôi có đi cùng một nhóm người dân trong làng cũng cùng nhau từ ruộng đi về. Trong lúc tôi tò mò điều này đã nói cho Tô Tranh nghe, lại không để ý bên cạnh tôi còn có hai cô bé cũng trạc tuổi nhân vật mà tôi hiện tại đang diễn. Nghe tôi nói với Tô Tranh xong, hai cô bé bỗng nhiên hừ một tiếng, sau đó động động cái cuốc trên vai khiến tôi có chút giật mình lại có chút sợ hãi. Một trong hai cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ hơi tức giận, còn cô bé còn lại bĩu môi nói:
- Ai nói với bạn là làng chúng tôi không có tiệm internet, xem thường chúng tôi quê mùa sao? Nhìn cũng xinh đẹp mà ánh mắt thật thiển cận.
Sau đó, hoàn toàn không có sau đó, tôi cùng Tô Tranh nhìn hai cô bé đang ngún ngẩy đi nhanh lên phía trước. Trời ơi, tôi là không biết mới hỏi, không phải nói không biết không có tội sao? Làm gì mà căng vậy? Tôi nhìn Tô Tranh, Tô Tranh nhìn lại tôi, ánh mắt kiểu muốn cười nhưng lại sợ tôi giận, sau cùng cô ấy chắc là không nhịn được nữa cười ha hả phun ra một câu:
- Xinh đẹp mà thiển cận.
Sau đó, chính là mọi người cùng nhau nhìn tôi cười ầm ĩ. Còn tôi? Câm nín luôn rồi. Thật bất lực làm sao.
Buổi chiều tôi theo mọi người đến tiệm internet trong làng, đứng trước nơi gọi là tiệm internet tôi có chút không biết nói làm sao? Đây chính là tiệm internet? Đến một biển hiệu cũng không có, tôi là thần thánh hay sao mà biết đây là tiệm internet chứ? Thở hắt một cái, nhớ đến chuyện buổi sáng, cảm giác thật ấm ức làm sao.
Một người trong đoàn phim tiến lên gõ hai cái vào cánh cửa đang đóng im ỉm kia, cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi ăn mặc giản dị bước ra nhìn thấy chúng tôi liền nhiệt tình, vui vẻ nói:
- Các vị đến rồi sao? Mời vào mời vào.
Tôi nhìn một vòng, mặc dù về hình thức bên ngoài có vẻ hơi tồi tàn nhưng bên trong vẫn rất ổn, tổng thể có khoảng hơn hai mươi cái máy tính không quá hiện đại nhưng cấu hình máy cũng không thua kém gì so với máy tính ở các tiệm internet trong thành phố. Ầy, bây giờ tôi có thể hiểu được phần nào tâm trạng của hai bạn nữ khi sáng rồi.

Người quản lý nơi này đón tiếp chúng tôi rất vui vẻ và nhiệt tình, anh ta giới thiệu chúng tôi một vòng, sau đó tôi còn ngạc nhiên hơn lúc mới bước chân vào đây. Nơi này vậy mà lại hoàn toàn miễn phí, người nếu có nhu cầu sử dụng internet sẽ đến đây đăng ký sau đó sẽ được phát một tấm thẻ, trên thẻ có mã vạch đại diện cho chủ thẻ, và được quản lý số giờ sử dụng mỗi ngày bằng một phần mềm đặc biệt, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng internet tối đa ba tiếng đồng hồ mà thôi. Thật sự rất khoa học. Người quản lý nói chi phí của nơi này được xem là phúc lợi xã hội do thôn trưởng đặt ra. Thôn này còn có rất nhiều phúc lợi khác mà những nơi khác không có như trẻ em có thể học hết cấp ba mà không cần đóng học phí, người già trên sáu mươi tuổi và phụ nữ mang thai không cần phải làm việc mà còn có tiền trợ cấp mỗi tháng,... Anh ta tự hào nói rằng ở đất nước này thôn anh ta có thể xem là nơi đáng sống nhất, là nơi có chỉ số hạnh phúc cao nhất. Mặc dù anh ta nói có chút cường điệu nhưng nếu thực sự như anh ta nói thì nơi này quả nhiên là một nơi đáng sống, đối với nhiều người ngoài kia ở đây không khác thiên đường lắm. Cuộc sống không bon chen, tranh giành, mọi người cùng nhau làm việc cùng nhau hưởng thụ thành quả, trẻ em được cắp sách đến trường mà không cần lo lắng về học phí, đúng là một nơi hạnh phúc. Đạo diễn nói với tôi, bọn họ quay phim ở đây cũng là muốn giới thiệu cho mọi người biết đất nước chúng ta còn có một vùng quê tuyệt vời như vậy, nên tất cả mọi thứ ở đây đều được giữ nguyên khi đem vào làm cảnh sinh hoạt hằng ngày trong phim.
Chúng tôi bắt đầu quay cảnh nữ chính lên mạng rồi làm quen nam chính. Vì cảnh này trong kịch bản là buổi tối, nên chúng tôi mất một chút thời gian để dựng cảnh, lúc bắt đầu quay có lẽ tôi chưa chuẩn bị tốt nên phải quay đi quay lại bốn lần mới qua. Thật ngại ngùng. Cũng may ở đây cũng không có nhiều người giống như những đoàn phim khác, nếu không không chỉ đơn giản là ngại ngùng thôi đâu. Tôi xin lỗi đạo diễn vài lần, anh ta cười cười bảo không sao, có lẽ ngày đầu tiên nên chưa quen. Ngày hôm nay tôi chỉ được sắp xếp ba cảnh này mà thôi, còn lại có vài cảnh sinh hoạt, đạo diễn vội vàng kêu mọi người dọn dẹp chuẩn bị sang địa điểm mới. Tôi và Tô Tranh cũng thu dọn một chút đồ cá nhân rồi cùng nhau đi bộ về địa điểm trú chân của chúng tôi.
Lúc tôi ra đến cửa, vậy mà lại nhận được điện thoại của Ngô Dật Hiên, tôi bất ngờ đến nỗi nhìn điện thoại chằm chằm mà quên cả bắt máy, Tô Tranh bên cạnh nghe tiếng chuông điện thoại của tôi liền ngó đầu qua nhìn, sau đó cười tủm tỉm nói muốn tùy tiện đi dạo một chút bảo tôi tự đi về. Tôi nhìn cô ấy không nói nên lời, đúng là tri kỷ, sao có thể hiểu tôi đến vậy chứ? Trước khi điện thoại tắt máy, tôi đã kịp bắt máy. Tôi nghe đầu bên kia hơi ồn, có vẻ Ngô Dật Hiên đang ở đoàn phim, tôi vừa bắt máy đã nghe anh ấy hỏi:
- Vẫn chưa quay xong?
Tôi hơi ngạc nhiên một chút, Ngô Dật Hiên vậy mà lại biết lịch quay phim của chúng tôi. Tôi nói anh ấy mình vừa quay xong, đang đi bộ về phòng. Anh ấy lại hỏi tôi đến nơi ở mới có quen không? Tôi thở dài một hơi, có lẽ Ngô Dật Hiên nghe thấy tiếng thở dài của tôi liền hỏi có gì không ổn sao? Tôi ngập ngừng mấy giây cuối cùng thành thật nói:
- Chắc trời sắp mưa.
Ngô Dật Hiên im lặng một lúc lại hỏi bên này trời âm u sao? Tôi nói không, điều ngạc nhiên là Ngô Dật Hiên lại hiểu ý của tôi nha, anh ấy hỏi:
- Tôi gọi điện cho em rất lạ sao?
Tôi không biết trả lời làm sao nữa, điều đó cần phải trả lời sao? Trước nay Ngô Dật Hiên đều dùng một thái độ lạnh lùng xa cách với tôi, làm gì có chuyện chủ động gọi điện thoại cho tôi chứ? Có cũng là yêu cầu tôi gọi cho anh ấy nha. Tôi nhìn trời, bầu trời ở đây thật đẹp, vừa trong vừa xanh, tôi thật sự muốn gặp Ngô Dật Hiên rồi, đây có được gọi là nhớ không? Tôi hỏi anh ấy:
- Bên đó quay phim thế nào rồi? Khi nào có thể xong.
Không thể trực tiếp hỏi khi nào anh có thể đến đúng không? Tôi cảm thấy mình thông minh làm sao? Tôi nghe tiếng Ngô Dật Hiên cười, đến cả tiếng cười cũng có thể khiến người ta đỏ mặt, thật yêu nghiệt. Sau đó, anh ấy nói có lẽ vài ngày nữa, tôi lại có chút ngạc nhiên rồi, hôm qua không phải đạo diễn nói phải hơn một tuần nữa mới xong sao? Nhưng mà nghe điều này, mặt tôi lại không tự chủ mà cười một cách ngốc nghếch rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.