Phật nói: "Cuộc đời này luôn công bằng theo cách riêng của nó. Nhân quả có thể đến muộn nhưng nhất định là có. Gieo mầm thiện ắt gặt được quả thiện, gieo mầm ác sẽ gặt nhân ác."
Cả buổi chiều hôm nay tôi đã suy ngẫm về điều này, cảm thấy nếu như mình làm đúng những gì đã nói với Trịnh Kiều Hoa có phải là quá tàn nhẫn, bản thân đã đi ngược lại với những gì phật dạy rồi không?
Nhưng nếu bản thân không làm gì lại cảm thấy cuộc đời này quấ bất công với mẹ con chị Kiều Vân rồi? Hai mẹ con họ đã làm sai điều gì mà phải sống trong cảnh chồng không thương, cha không nhận như vậy chứ?
Đến khi tôi thở dài lần thứ n, Lê Na bên cạnh chắc không chịu nổi nữa rồi, cô ấy đau khổ cầu xin tôi đừng nghĩ nữa mà hãy nhớ lại những gì Trịnh Kiều Hoa đã làm, sẽ không có một ai đồng cảm cho cô ta đâu. Tôi nhìn ra bầu trời cao thăm thẳm ngoài cửa sổ, những gì Lê Na nói tôi hiểu, nhưng tôi có quyền gì mà đối xử với người khác như vậy. Dù sao cô ta cũng chưa làm gì đến nỗi thương thiên hại lý, còn những gì tôi muốn làm lại quá mức tàn nhẫn. Nếu không phải một phần vì nghĩ cho hai mẹ con chị Kiều Vân, muốn dẹp luôn tai họa ngầm này tôi dù có thế nào cũng sẽ không để tâm đến những gì Trịnh Kiều Hoa đã làm như vậy, cùng lắm chỉ là cho cô ta ra khỏi đoàn phim cho đỡ chướng mắt thôi.
Tôi nhìn ra ngoài ban công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-moc-mien-trong-gio/1160409/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.