Sáng sớm hôm sau,khi tỉnh dậy đã không thấy Ngao Vân bên cạnh, chỉ có mấy sợ tóc đỏ vương trên gối để nói với tôi rằng đêm qua không phải là mơ.
Tôi bòdậy, kiểm tra cơ thể mình, ngoài cái đầu đang nhức như búa bổ ra thìkhông có gì khác thường, tôi vào phòng tắm, nhìn vào chiếc gương trênbồn rửa mặt, người trong đó hoàn toàn khác với Hoa Miêu Miêu trong kýức, quen thuộc lại xa lạ.
Mở vòi nước, nước biển bên trong đãđược làm sạch, tôi lau mạnh lên mặt mình, lúc này mới tỉnh táo trở lại.Mở tủ quần áo, trong đó toàn là những bộ đồ mà Ngao Vân đã ác ý chọn cho tôi, toàn là những lễ phục xa hoa hoặc là Hán phục, váy dài quét đất,rõ ràng khiến tôi khó đi lại.
Tôi cũng chẳng thèm nể mặt hắn, lấy một chiếc váy vài một màu, xé phần đuôi dài lê thê đi, biến nó thànhcái váy ngắn, mặc kệ nó có đẹp hay không, cứ thế khoác lên người, sau đó thích thú đi ra ngoài.
Mấy thủ vệ có lẽ vì sống lâu dưới đáybiển, thấy tôi như vậy thì đều vội vàng quay đầu đi, trong đó có mộtngười rất trẻ, có lẽ mới thành yêu không lâu, thắt lưng hắn dắt mộtthanh trường kiếm, tay thì cầm mâu, tôi nghĩ ngợi giây lát, đoán chắctrên người này có thứ mà tôi cần, thế là tôi chạy lại gần, giả bộ đụngphải người hắn, sau đó ngã nhào xuống đất.
Viên thủ vệ đó taychân luống cuống, vội vàng đỡ tôi lên, hắn là một binh sĩ mới được đềbạt, sợ bị trách phạt nên luôn miệng xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mieu-mieu/1869647/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.