Diệp lão thái lại lên tiếng:
“Đến thân thế lai lịch của cậu chúng ta còn không biết, vậy thì làm thế nào mà gả con gái cho cậu được.”
“Gả đi, gả đi, con muốn lấy chàng!” Tiểu Trà reo lên và lao tới cạnh NgânTử: “Chàng cưới thiếp thật hả? Thật không? Không được hối hận đâu nhé!”
“Thật!” Giọng của Ngân Tử chả mấy khi dịu dàng như thế, hắn ta chu đáo vuốt máTiểu Trà, nói bằng giọng đau lòng: “Sưng hết lên rồi, lát nữa ta sẽ kiếm ít Thiên Sơn Liên Cao bôi cho nàng, mai là hết sưng.”
“Thiếp… thiếp không chịu trả lại đâu nhé.” Tiểu Trà không dám tin.
“Quyết không trả lại.” Ngân Tử cười cười gật đầu.
Hai người vô cùng thân mật, kẻ ngốc cũng nhận ra họ có mối quan hệ ám muội. Diệp lão gia bỗng dưng nổi giận, thế là hỏi thêm bao nhiêu chuyện.
Tiểu Trà lập tức bất chấp tất cả, nói rằng mình với Ngân Tử tâm đầu ý hợp,không phải hắn thì quyết không cưới ai, hơn nữa ván đã đóng thuyền,không thể quay đầu lại được nữa. Câu này khiến Diệp lão thái suýt thìngất đi lần nữa.
Diệp lão gia phẫn nộ nói:
“Nếu ngươi cưới hắn thì ta không cho ngươi một đồng của hồi môn nào hết!”
Tiểu Trà đưa mắt nhìn Ngân Tử, Ngân Tử gật đầu nói:
“Tôi đối với lệnh nữ là thật lòng, không cần của hồi môn, hơn nữa sẽ đưasính lễ tới phủ, bát kiệu tới đón nàng, chỉ mong nhị lão đồng ý.”
Đã nói tới nước này, tôi với Hướng Thanh đứng yên như hai pho tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mieu-mieu/1869623/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.