Bất mãn nhìn Ngao Vân, hắn bất lực so vai, vẻ mặt rất vô tội. Thế là tôi nhảy xuống khỏi vũđài, chạy về phía Ngao Vân, tôi xoa hai tay vào nhau, chuẩn bị đánhngười cướp cá. Không ngờ Ngao Vân lại đung đưa giỏ cá ra trước mặt tôi,trong đó hoàn toàn không phải là cá quạt.
Gương mặt hằn học lập tức đổi thành nụ cười ngây thơ, tôi gật đầu nói với Ngao Vân:
“Cá quạt của ta đâu?”
“Hoạt động còn chưa kết thúc, làm sao đưa nàng được?” Có lẽ nhà Ngao Vân vốnhọ “Lại”, hắn đúng là một tên vô lại, đang định xù nợ.
“Ngươi nói chỉ cần tham gia hoạt động là có cá.” Tôi vô cùng phẫn nộ. “Đồ xấu xa lừa mèo!”
Ngao Vân thở dài, mặt đầy vẻ ấm ức:
“Quy tắc của hoạt động này có phải do ta định ra đâu, mấy lão già kia nói phải biểu diễn kết thúc mới cho cá, ta cũng bó tay.”
“Chém hết mấy lão già nói lời không giữ lời đi!” Tôi hung hãn định lao tới giết người cướp của.
Ngao Vân chặn tôi lại:
“Chi bằng thế này, ta nói đỡ cho nàng xem có thể thay đổi được không.”
“Được, ngươi là người tốt.” Tôi cảm kích nói.
Ngao Vân cười cười, rời khỏi chỗ rồi đi về phía ban giám khảo, kéo họ vàomột căn phòng bên cạnh rồi thì thầm rất lâu, tôi nhìn thời gian, đã sắpsáng rồi, lòng nóng như lửa đốt, đuôi dựng đứng lên, vẫy qua vẫy lại.
Vẫy đuôi tới lần thứ chín mươi chín thì Ngao Vân mới đi ra khỏi phòng, tôi vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mieu-mieu/1869612/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.