“Miêu Miêu…” Không biết đợi bao lâu, mãi tới khi trời tối mịt, sao đầy trời, sáng cả bầutrời. Sư phụ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, anh ta nhìn thấy tôi ngồi thẫn thờ bên cạnh gối, đột nhiên nở nụ cười. 
Tôi vui mừng sán lại gần, liếm lên mặt anh ta, lại cọ cọ mấy cái, cẩn thận nói: “Sư phụ, xin lỗi…” 
“Xin lỗi cái gì?” Bích Thanh Thần Quân ngạc nhiên giơ tay lên, vén mấy sợi tóc xanh đang phủ trên mặt lên, ngạc nhiên hỏi. 
“Là Miêu Miêu không nghe lời chạy nhảy lung tung, mới cầu cứu, hại ngườiphân tâm bị thương… Là ta không tốt…”tôi cúi thấp đầu, đau lòng nói,ngươi có thể đừng giận được không…” 
“Ta không giận.” Bích Thanh Thần Quân thuận tay ôm lấy vai tôi an ủi nhẹ nhàng: “Đó không phải là lỗi của muội” 
“Thật sao?”Tôi lập tức vui trở lại, tai rũ xuống sau đó lại dựng lên, hai mắt mở to hết cỡ. 
Bích Thanh Thần Quân sau một hồi suy nghĩ, “Chạy lung tung thật ra là lỗicủa muội, chờ ta sau khi chữa thương sẽ trừng phạt sau.” 
Tai củatôi lại cụp xuống, ngược lại anh ta cười phá lên, tiếng cười động đếnvết thương, lúc rõ lúc không, tôi vùi đầu vào lòng anh ta, xấu hổ khôngdám ngẩng đầu lên. 
“Miêu Miêu, xin lỗi…” Sau khi cười xong, anhta đột nhiên há miệng nói, ánh mắt đầy vẻ áy náy, “Đúng lúc đó các chiến hữu lôi kéo rất dữ, ta được coi là thủ lĩnh của các thiên binh thiêntướng, không thể chối bỏ trách nhiệm, vứt bỏ sinh mạng của bọn họ nênkhông kịp đến cứu muội, đợi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-mieu-mieu/1869563/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.