Với diện mạo tuấn tú, vóc dáng dong dỏng cao và còn được khoác bên ngoài thân bằng một lượt trường bào màu trắng như tuyết. Khiến bất luận ai thoạt nhìn cũng nhận biết đấy là một nhân vật vào hàng công tử thiếu gia - trang nam nhân tuấn tú vừa thoạt xuất hiện thì lập tức được nổi bật, lộ rõ mồn một giữa trũng núi phủ toàn cây cỏ dại mọc hoang vu và tuyền một màu xanh thẫm.
Nhưng chỉ xuất hiện như thế thôi, vì kể từ sau đó chàng công tử cứ đứng bất động nguyên vị, đôi mục quang thì dõi nhìn xa xa như muốn xuyên thấu toàn bộ chiều sâu của trũng núi, đến tận chót cùng được biểu hiện bằng một thạch đài vừa cao vừa nhỏ bắn ra ngoài, tựa hồ vượt tách khỏi phần vách núi chính là ranh giới cuối cùng của cả một vùng đất toàn cây cỏ dại đang được công tử đặt chân đến gọi là trũng núi.
Được một lúc, chàng công tử chợt lên tiếng :
- Hiện tình là thế nào? Sao họ lại để chúng ta chờ quá lâu?
Chàng vừa dứt lời, lập tức từ một cỗ khuất lấp cách chàng độ ba trượng chợt xuất hiện một thanh y nữ lang vừa thướt tha đi đến vừa lên tiếng đáp lời chàng :
- Tuấn ca nôn nóng một thì muội nôn nóng đến mười. Tuy vậy, nếu họ chậm đến chứng tỏ hai huynh muội chúng ta kể như gặp may hơn họ. Tuấn ca có nghĩ như thế chăng?
Chàng Tuấn ca gật đầu quay lại nhìn thanh y nữ lang vừa tủm tỉm cười hài lòng :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-menh-duy-tong/2391766/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.