Họ tiếp tục nối bước nhau tiến đến một nơi từng được biết là Bách Thảo trang.
Đi dẫn đầu chính là gã và dường như gã không cần che giấu mức độ am hiểu hầu như là tường tận từng địa hình ở quanh khu vực này. Bằng chứng là gã chợt dừng lại, nhân đó cũng đưa tay ra hiệu cho hai nhân vật theo sau là Tư Mã Thuyên và Đoàn Bá Nhiên cũng dừng lại.
Giọng của gã thật nhẹ, dù vẫn lộ rõ vẻ lạnh tanh như thế nào ấy :
- Quả nhiên có mai phục, nhất là lúc chúng ta sắp đi đến nơi. Nhưng sử dụng kẻ có bản lãnh kém thế này để mai phục, Lưu Vạn Thế quá xem thường chúng ta.
Đoàn Bá Nhiên thoáng cau mày :
- Đệ cũng phát hiện tiếng động khả nghi. Nhưng liệu đại ca có lầm chăng, hoặc giả vì đại ca dường như đang ở trong một tâm trạng nào đó rất khác lạ, mỗi lúc mỗi thêm kỳ quái đến khó hiểu, thế nên đại ca cho đấy là tiếng động xuất phát từ kẻ có ý đồ mai phục chúng ta? Vì theo đệ nhận định, tiếng động ấy chỉ có thể xuất phát từ một nhân vật đã bị thương, nhất là không phải nhẹ. Và đã là người bị thương, đệ quả quyết như thế, thì nào can hệ gì đến chuyện mai phục?
Gã xoay nghiêng mặt, nhìn và hỏi Tư Mã Thuyên :
- Tam muội không có chủ ý gì sao?
Tư Mã Thuyên nhẹ thở dài :
- Nếu có gì cần giãi bày, sao đại ca không vì tin ở muội và nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-menh-duy-tong/2391743/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.