Tống Thanh là em trai của Tống Vệ Khải, cha của Tống Lạc Xuyên, gia phả nhà họ Tống đông đúc không thể kể xuể nổi, trong đó Tống Thanh là con út của ông nội Tống Lạc Xuyên, gọi tôn kính hai chữ chú út.
Tống Thanh tham gia quân đội và đang ở hàng thượng úy, từ từ về sau thăng cấp thành thượng tá và cuối cùng là đại tướng, bởi vì tính cách thô cứng cùng cứng nhắc nên kiếp trước không cưới vợ, kiếp trước Giang Bối Duyên chỉ gặp qua vài lần ở họp mặt gia đình, cũng không rõ lăm về chú út này.
Vậy mà không ngờ, vào lúc cập đông, khi tia sáng được thắp lên trong cuộc đời của Giang Bối Duyên, đêm tối được sưởi ấm bởi thân nhiệt của hai cơ thể bóng loáng, giao triền không dứt trong cái lạnh và chăn ấm.
Đông năm ấy tuyết rơi trên bầu trời, phất phới mềm mại đáp trên mặt đất, nhìn lên bầu trời hạ những đốm trắng đẹp đẽ, chiếc xe vun vút lướt đi trên mặt đường.
“ Còn bao lâu mới về đến nhà? ” Tính toán thời gian, Tống Lạc Xuyên mất kiên nhẫn khi tiếng lảm nhảm than đói của hệ thống không ngơi nghĩ, ấn xuống quấy nháo thiếu niên, giọng nói ẩn chứa bực tức mà tiếp tục hỏi “ Kịp trong 10 phút tới không? ”
Bí thư Văn “ Thiếu gia, tôi nghĩ với thời tiết này thì không thể ”
Tống Lạc Xuyên nhìn Cố Doãn mặt treo đầy những giọt nước mắt nhìn hắn, lấp lánh đôi mắt mơ hồ nhòe đi bởi hơi nước, rõ ràng nhất là loại khiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-man-that-se-no-tren-cung-trang-sao-/3731438/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.