Đau.
Rất đau.
Giang Bối Duyên thống khổ ôm lấy chính mình, từ cổ họng vang lên tiếng kêu rên đau đớn, tiêu cự ở đôi mắt dần mất đi triệt để, hàng mi khẽ run rẩy nhẹ nhàng, bọng mắt đỏ, đáng thương đến mong manh dễ vỡ, tựa như một đả kích nào đó lớn nữa, Giang Bối Duyên sẽ tan biến.
Cô đã rất tự hỏi rằng, bản thân mình có nơi nào không xứng với Tống Lạc Xuyên không, vì cái gì?! Vì cái gì?!
Từ tự hỏi, trở thành oán trách Tống Lạc Xuyên, cô thất hồn lạc phách giống một cái xác không hồn đi tìm Giang Bối Duyên, hôm nay đã là rạng sáng của ngày mới, bình minh đang lên ở tận gốc chân trời, gió nghàn của biển cuốn theo nhàn nhạt mùi tanh nhẹ.
“ Thiếu phu nhân? ” Sáng sớm, bảo vệ đang mở cửa công ty thoáng giận mình khi thấy Giang Bối Duyên, không chỉ bởi sự xuất hiện đột ngột, còn là dáng vẻ thất thần của cô, bảo vệ nghi ngờ, nhưng không mấy để ý, hỏi “ Thiếu phu nhân, cô đến tìm gì mà đến sớm như vậy? ”
Giang Bối Duyên đôi mắt khẽ đảo nhẹ tròng “ Tôi tìm, Tống Lạc Xuyên ”
Dứt lời liền từ cửa bước vào, bảo vệ nghĩ cũng là tìm chồng, vậy nên mặc cho Giang Bối Duyên đi vào trong công ty. Sáng sớm, ánh nắng chỉ mới bắt đầu len lói khắp nơi trên thế gian, Giang Bối Duyên từ từ đi lên trên cao tầng của tập đoàn nhà họ Tống, tầng thượng, quang đãng không khí trong lòng đến cực điểm, sương lạnh khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-man-that-se-no-tren-cung-trang-sao-/3731430/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.