Chương trước
Chương sau
Kể xong chuyện cũ bốn trăm năm trước, ta trầm mặc ngồi bên ngoài sơn động trong rừng tuyết trúc. Côn Luân tháng hai gió thổi lạnh buốt, Hạ Hạ bên kia cũng đồng dạng trầm mặc. Thật lâu sau, nàng mới thở dài:
"Ta muốn hỏi ngươi một câu, bị người trước kia toàn tâm bảo vệ đòi đánh đòi giết, là cảm giác gì?"
Câu hỏi rất hay.
Ta ngẫm nghĩ một lát, nhất thời lại thấy hơi nhói lòng.
Nhưng rất nhanh ta đã bình tâm lại, sau đó nói với bản thân: "Tạm ổn, chờ ngươi trải qua năm trăm năm cuộc sống hôn nhân, ngươi sẽ phát hiện, trong quan hệ tình cảm, bất luận xảy ra loại chuyện gì, cũng đều có thể tiếp nhận được. Sẽ quen thôi."
Bởi vì không còn chuyện để làm, Hạ Hạ cũng không vội vã, hình như nàng cũng tìm một chỗ ngồi xuống, thuận tiện tán gẫu vài câu: "Nhưng... nghĩ thế nào ta cũng không hiểu, cái người trong câu chuyện vừa nãy, bất chấp tính mạng để cứu ngươi, vậy mà lại có ngày muốn giết ngươi?"
Theo bản năng ta cảm thấy Hạ Ha nói đúng, nhưng nghĩ kỹ lại: "Trải qua năm trăm năm hôn nhân như vậy, có lẽ ta cũng muốn giết hắn..."
Hạ Hạ câm nín: "Này này... thần tiên các người thành thân rồi, thì ngay cả sống cho ra hình dáng con người cũng không cần nữa phải không?"
Ta chép miệng, ngầm thừa nhận một đoạn nhân duyên không tốt đẹp sẽ biến thần tiên không ra dáng thần tiên, con người cũng không còn giống con người.
Hạ Hạ đột nhiên nhớ lại trước đây ta từng kể cho nàng nguyên nhân Tạ Trạc muốn giết ta, nàng bèn hỏi: "Trên người hắn nhiều vết thương thế kia, hắn còn không kêu đau, lúc ngươi cắt dây tơ hồng, hắn phải đau đến mức độ nào mới phát điên thành như vậy?"
Ta lại nhìn vào trong sơn động lần nữa: "Hắn có đau hơn nữa, cũng không thể giết ta."
"Nhưng mà, hắn thật sự sẽ giết ngươi sao?"
Ta nhướn mày: "Vậy... Chúng ta thử xem sao?"
"Không cần đâu..." Hạ Hạ hoảng sợ, "Thực ra ta không phải có ý này..."
Ta hít sâu một hơi, đem trăm vị cảm xúc phức tạp trong lòng nén xuống, ta đứng dậy, quay đầu hướng phía cửa động.
Ta nói: "Vết thương trên người hắn tuy rất đáng sợ, nhưng bây giờ không phải lúc động lòng trắc ẩn với hắn, ngươi còn chưa uống máu Tạ Huyền Thanh, ta không thể bị hắn mang về năm trăm năm sau. Nếu đúng như suy đoán lần trước của ta, ta và hắn trở về quá khứ, chỉ có cơ thể bọn ta biến đổi, còn trí nhớ lại không mất đi, vậy thì... Một khi mọi chuyện kết thúc, ta cũng xong đời. Ta không thể đặt cược vào lương tâm của hắn được."
Hạ Hạ nặng nề "Ừ" một tiếng, sinh tử hệ trọng, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hạ Hạ hỏi, "Ta đã bỏ lỡ chuyện gặp Tạ Huyền Thanh, thực tế, quá khứ của ngươi đã thay đổi rồi."
"Phải khiến nó quay về đường cũ." Ta xoa cằm ngẫm nghĩ, "Tạ Huyền Thanh nhất định đang ở đâu đó trên thế gian này, chẳng qua đã bị Tạ Trạc giấu đi, mặc dù ta cũng không biết hắn tìm thấy Tạ Huyền Thanh bằng cách nào. Nhưng hắn nhất định không làm chuyện này một mình, hắn nhất định có "đồng phạm"..."
Ta không ngừng rà soát lại những người Tạ Trạc quen biết ở Côn Luân, nhưng cuối cùng mới phát hiện, ta đối với kẻ chung chăn chung gối này quả thực không biết tí ti gì hết!
Không có chút manh mối nào!
Trong ấn tượng của ta, ngoại trừ ta, ở Côn Luân đối với ai Tạ Trạc cũng trưng ra bộ mặt u ám, ai mà thèm giúp hắn chứ?
Nghĩ không ra, ta chỉ có thể nói với Hạ Hạ: "Nhất định phải tìm bằng được Tạ Huyền Thanh, ngày mai ngươi tới sơn động canh chừng Tạ Trạc, nếu hắn tỉnh lại, ngươi hãy tra hỏi hắn tung tích của Tạ Huyền Thanh, nhưng phần nhiều là hắn sẽ giả chết không trả lời ngươi. Không sao cả, đừng nóng giận, ngươi chỉ cần canh chừng hắn, đừng để hắn đến tìm ta là được."
"Tại sao phải là ta?"
"Ta không tìm thấy Rìu Bàn Cổ trên người hắn."
Ta chỉ nói có vậy, Hạ Hạ nháy mắt đã cùng ta tâm ý tương thông: "Hiểu, trước khi ta và Tạ Huyền Thanh kết huyết thề, ngươi không thể gặp hắn, nếu không hắn chỉ cần bắt ngươi rồi bổ thời không trở về tương lai, cuộc chiến kết thúc, ngươi chính là kẻ thua cuộc."
"Ừ, thế nên bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được rời mắt khỏi hắn, còn ta sẽ dùng thân phận của ngươi, đi dò la tung tích của Tạ Huyền Thanh. Khoảng thời gian này, ngươi nên tận lực hạn chế xuất hiện ở Côn Luân, tránh bị người khác hoài nghi."
Hạ Hạ dứt khoát gật đầu: "Không thành vấn đề. Chỉ là... Ngươi định tìm Tạ Huyền Thanh bằng cách nào?"
Ta dò tìm manh mối, "Tạ Trạc lần này trở về sớm hơn ta, hắn giấu Tạ Huyền Thanh, còn sắp xếp Ngô Trừng đánh ngất ngươi, có thể nói hắn đã tính toán rất chu toàn, nhưng hắn vẫn bị thương nặng đến vậy..."
Trong đầu ta xuất hiện khuôn mặt của người được gọi là Chử Liên.
Ta không dám chắc thương thế lần này của Tạ Trạc và lần trước của Tạ Huyền Thanh có liên quan gì đến người nọ không, nhưng có thể suy đoán, Tạ Trạc và Tạ Huyền Thanh bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến họ bị thương thành dạng này...
"Hắn nhất định gặp phải kẻ địch mạnh, trải qua một trận đại chiến!"
Ta chưa kịp nói đã bị "ta" cướp lời, nàng khẳng định chắc nịch, "Nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn! Dù không phải ở Côn Luân thì bên ngoài Côn Luân cũng nhất định có người biết!"
"Đúng." Ta gật đầu, "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tận dụng những quan hệ ngươi có, từ quân phòng vệ Côn Luân đến lão Tần của Thúy Hồ Đài, chỗ nào cũng không thể bỏ qua. Dù không tìm được Tạ Huyền Thanh cũng có thể tìm được nơi xảy ra chuyện..."
Hạ Hạ tiếp lời: "Sau đó sẽ có thể tra ra gốc rễ vấn đề, tìm được manh mối!"
Không hổ là ta, ý tưởng cũng giống nhau như đúc! Cùng bản thân làm việc, tiết kiệm được bao nhiêu công sức thông hiểu! Vừa sảng khoái vừa an tâm!
"Được! Cứ quyết định vậy đi!" Hạ Hạ đứng lên, "Giờ thìn ngày mai, ta tới thay ngươi canh chừng Tạ Trạc."
Hạ Hạ ngắt kết nối với ta.
Hôm nay vất vả ngược xuôi, đến giờ ta cũng đã thấm mệt, ta biết, bây giờ ta hẳn là nên rời khỏi sơn động này, giống như Tạ Trạc lần trước tìm một chỗ ở trong rừng tuyết trúc, nhưng ta đứng nửa ngày vẫn không hề nhúc nhích.
Cách thật lâu.
"Đi xem một lần nữa vậy." Ta lẩm bẩm lầu bầu, "Biết đâu lại tìm được Rìu Bàn Cổ."
Ta lại vào trong động.
Ánh sáng bên trong sơn động yếu hơn bên ngoài rất nhiều. Tạ Trạc trọng thương còn đang ngủ say. Thuật pháp bảo vệ tâm mạch ta dùng cho hắn vẫn đang phát sáng.
Chỉ là tia sáng này khiến cho vết thương trên cơ thể hắn càng trở nên ghê rợn, ta cứ nhìn như vậy rồi cười lạnh một tiếng.
"Ta xem như đã hiểu, tại sao ngươi không chịu cởi y phục trước mặt ta."
Cởi ra rồi, cơ thể chằng chịt vết thương như vậy, phải giải thích thế nào?
Tạ Trạc một khi đã lựa chọn che giấu, nhất định sẽ che giấu đến cùng. Có quá nhiều chuyện không thể nói, tất nhiên chỉ còn cách giữ yên lặng.
Ta vươn tay, lần nữa lần mò những chỗ vẫn còn vải che trên ngươi hắn.
Cánh tay, eo rồi đến đùi...
Không tìm được Rìu Bàn Cổ, lại chỉ khiến tay ướt đẫm máu tươi.
Còn chưa lục soát xong, tay ta vẫn dừng trên người hắn, nhìn một lượt những vết thương cũ, không nhịn được hỏi hắn: "Sao ngươi có thể như vậy?"
Ta dời mắt đến khuôn mặt Tạ Trạc. Sắc mặt hắn tái nhợt, mặc dù đang mê man nhưng vẫn luôn cau mày mím chặt môi, tràn đầy phòng bị cùng bất an.
"Ngươi đã sống những tháng ngày ra sao?"
"Ngươi đã trải qua những gì?"
"Tại sao..." Ta nhìn máu trên tay mình, "Mấy trăm năm nào giống như một ngày, sao ngươi có thể âm giữ im lặng từng ấy thời gian cơ chứ?"
Câu hỏi của ta, hắn không trả lời, có lẽ bất kể hắn có tỉnh hay không, hắn cũng sẽ không trả lời.
Ta nhìn Tạ Trạc yếu ớt, chợt nhận ra, rất lâu rồi ta không thấy hắn như vậy. Cho dù là bốn trăm năm trước, khi hắn bị nhện yêu đâm xuyên qua ngực, hắn cũng không để lộ ra dáng vẻ suy yếu trước mặt ta.
Chỉ có lần đầu chúng ta gặp nhau...
Lần đầu gặp gỡ...
Ta đảo mắt một vòng, nhất thời thập phần cảm khái, hiện tại, chẳng phải chính là thời điểm chúng ta lần đầu gặp gỡ hay sao...
Vẫn là nơi này, cảnh tượng này, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn thay đổi.
"Tạ Trạc." Ta đứng dậy, thuật pháp trong tay bùng sáng rót vào tim hắn, làm ánh sáng nơi trái tim hắn càng mạnh mẽ hơn.
"Không được chết, ta sẽ chờ ngươi tỉnh lại để kết thúc cuộc chiến định đoạt nhân duyên này, hiệp đấu cuối cùng."
Ngày thứ hai, giờ thìn.
Ta hoán đổi thân phận với Hạ Hạ, vào tiên phủ năm trăm năm trước của mình, còn Hạ Hạ thì đến sơn động.
Ngay khi ta vừa tìm được chỗ giấu tiền quen thuộc, đang chuẩn bị cầm tiền đi tìm người moi tin, Hạ Hạ đột nhiên mở cá âm dương.
Trước mắt ta xuất hiện hình ảnh bên phía Hạ Hạ, là vách đá trong sơn động.
"Ta đây? Sao thế?" Ta hỏi Hạ Hạ.
Sau đó, Hạ Hạ chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt liền rơi trên một người khác —— Tạ Trạc.
Tạ Trạc đã tỉnh, hắn đang nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Hạ, thần sắc lãnh đạm, trong ánh mắt ẩn giấu lạnh lẽo, giống như có thể nhìn xuyên qua mắt Hạ Hạ để thấy ta.
Cơ thể ta cứng đờ, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, ta bình tĩnh hỏi Hạ Hạ, "Hắn định làm gì?"
Hạ Hạ thoáng im lặng, sau đó ngoan ngoãn đáp: "Ta vừa tới hắn đã tỉnh, rồi hắn phát hiện cá âm dương trên tai ta..."
Ta biết, nhất định là Tạ Trạc gây áp lực cho Hạ Hạ, ép nàng liên lạc với ta.
"Phục Cửu Hạ."
Tạ Trạc gọi một tiếng, tầm mắt Hạ Hạ lập tức nhích lên một đoạn, đoán chừng bị hắn dọa đến nỗi sống lưng cũng thắng tắp.
"Qua đây."
Câu "Qua đây" này của hắn chắc chắn không phải nói với Hạ Hạ quá khứ đang ở trước mặt, mà đương nhiên là do hắn nghe được ta cùng Hạ Hạ nói chuyện, muốn thông qua Hạ Hạ mà gọi ta.
Sao ta có thể qua đó cơ chứ? Tất nhiên ta sẽ không đi! Ta đâu có ngu!
"Nói với hắn, đừng có mơ. Ta rất nhanh sẽ tìm được Tạ Huyền Thanh, sau đó đem mọi thứ trở về đúng vị trí."
Nói xong, ta còn không quên cổ vũ Hạ Hạ, "Ngươi đừng sợ hắn, cứ lớn tiếng nói chuyện với hắn, hắn và ta vẫn còn huyết thề, cơ thể hắn biết, hắn đánh ngươi cũng là đánh ta, hắn không dám đánh ngươi đâu, yên tâm to gan mắng hắn đi!"
Hạ Hạ cũng không chịu thua kém, nghe được câu này của ta, tầm mắt lại cao thêm một đoạn, hùng hổ như giọng nói của nàng vậy:
"Nàng là ta năm trăm năm sau, nàng đâu có ngu? Tất nhiên nàng sẽ không tới! Nàng nói nàng đang tìm Tạ Huyền Thanh, chờ nàng tìm được, ta sẽ lập tức đến gặp Tạ Huyền Thanh, lần nữa cùng nhau kết huyết thề, nhất định sẽ không để ngươi thực hiện được âm mưu!"
Đúng rồi! Phải dạy dỗ hắn như vậy! Hạ Hạ! Thật khiến ta hả giận!
Nhưng Tạ Trạc chỉ cười lạnh một tiếng, tràn đầy giễu cợt.
"Muộn rồi." Hắn nói, "Tạ Huyền Thanh, đã có người khác cứu."
Ta sửng sốt, Hạ Hạ cũng ngây người.
"Hỏi hắn có ý gì!"
Hạ Hạ gần như đồng thanh với ta: "Ngươi có ý gì?"
"Hoạn nạn ứng cứu, đổi một người khác, vậy thôi."
Tạ Trạc thản nhiên nói như vậy, vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt nhìn Hạ Hạ chăm chú, cũng giống như đang nhìn ta, "Để một tiên nữ khác làm chuyện tương tự, không khó."
Ta đột nhiên hít phải một ngụm khí lạnh.
Không khí Côn Luân tháng hai càng lúc càng lạnh, làm phổi ta tê tái.
"Ngươi... Ngươi nói... Ngươi... Ngươi đã sắp xếp một tiên nữ khác, đi cứu Tạ Huyền Thanh!?"
Hạ Hạ không dám tin.
Ta cũng không dám tin.
Ta nhìn chằm chằm Tạ Trạc trong mắt Hạ Hạ, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Con mẹ nó! Tạ Trạc! Diệt cỏ tận gốc!
Ta ngàn vạn lần không ngờ tới! Hắn còn có chiêu này! Sao hắn có thể làm như vậy!?
"Đừng vùng vẫy nữa, Phục Cửu Hạ, nhân duyên giữa ta và ngươi..." Hắn dừng lại, "Hết rồi."
"Hết cái rắm!"
Hạ Hạ nghe lời ta, lập tức thuật lại cho Tạ Trạc: "Hết cái rắm!"
Ánh mắt Tạ Trạc khẽ động.
"Chỉ cần chưa trở về năm trăm năm sau, nhân duyên này vẫn còn cơ hội cứu vãn." Ta tức đến độ cắn móng tay cái, vừa điên cuồng nghĩ cách vừa phân phó Hạ Hạ, "Tranh thủ thời gian, đoạt lại nhân duyên! Hạ Hạ, hôm nay không cần canh chừng hắn, mau đến rừng tuyết trúc tìm người, mặc dù không chắc hắn có sắp xếp cuộc gặp ở rừng tuyết trúc hay không nhưng đó cũng là một khả năng. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, thêm một ngày đối với chúng ta đều là trí mạng!"
"Được!" Hạ Hạ lập tức đứng lên.
"Chờ chút!" Ta lại bảo Hạ Hạ, "Thu hồi thuật pháp bảo vệ tâm mạch hôm qua ta cho hắn!" Ta điên tiết, "Con mẹ nó đồ tiểu nhân hèn hạ, không thể để hắn sống tốt!"
"Được!"
Hạ Hạ không mảy may nhân nhượng, trực tiếp xòe tay thu lại toàn bộ thuật pháp ta cho Tạ Trạc.
Thoáng chốc, mặt Tạ Trạc vừa mới khôi phục chút huyết sắc lại trở nên càng khó coi.
Hắn ho khan hai tiếng, biểu cảm khác lạ khi nghe câu "Hết cái rắm" ban nãy cũng dần biến mất, đổi lại là vẻ mặt châm biếm nhìn Hạ Hạ.
"Không có thuật pháp của ngươi, ta cũng có thể hồi phục."
Ta nói với Hạ Hạ: "Thương thế của hắn muốn hồi phục cần ít nhất mười ngày nữa, chúng ta vẫn còn thời gian, Hạ Hạ, đi mau. Ta sẽ lo chuyện bên này."
Hạ Hạ không chậm trễ, lập tức xoay người rời đi.
"Rừng tuyết trúc lớn như vậy, sao ta có thể tìm được?"
"Chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, tìm từng ngóc ngách, trước mắt ta sẽ đến dò la tin tức chỗ Ngô Trừng và lão Tần, chúng ta chia ra hành động."
Ngắt liên lạc với Hạ Hạ, ta cắm cổ chạy tới Thúy Hồ Đài.
Trong lòng ta vừa gấp gáp vừa uất hận, nghĩ tới hôm qua ta còn đau lòng vì Tạ Trạc, ta cực kỳ muốn bóp chết bản thân.
Cái gì mà đấu một trận cuối cùng để định đoạt nhân duyên, đấu cái cóc khô! Thứ chó má như Tạ Trạc xứng sao? Ta dứt khoát nghe theo đề nghị của Hạ Hạ, phải giết hắn một trăm lần, phải phanh thây băm vằm hắn!
Kể cả những vết thương do yêu tà gây ra, ta cũng mặc kệ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.