Hòa Lý Thanh nghe được tiếng chuông, nhìn đồng hồ quả lắc trên tường vang lên sáu lần, quản gia mới vừa hỏi một câu, lúc nào thì ăn cơm, buổi trưa Lâm Đồng Chương nhận được điện thoại đi ra ngoài có thể không trở về nữa, chỉ bảo cô chớ lộn xộn, muốn cái gì thì kêu người làm, đừng cậy mạnh, không có gì thì chớ ra ngoài.
Mấy đứa bé chơi trò chơi ở phòng khách, vừa nãy Quy Sinh nói đói bụng, bưng hoa quả khô trên mặt liền quên mất chuyện đói bụng. Cô kêu hai tiếng, Quy Sinh nghe được, ôm cái mâm chậm rãi đi tới, vẫn không quên nhét đồ vào trong miệng, cậu cho là Hòa Lý Thanh không để cậu ăn linh tinh trước khi ăn cơm, nắm bắt mấy giây cuối cùng liều mạng ăn hết. Hòa Lý Thanh nhìn mảnh vụn rơi ra từ trong miệng cậu, còn chưa kịp mắng cậu, cậu đã tự giác ngồi xổm xuống, một tay lau quệt. Đi tới trước mặt Hòa Lý Thanh, vươn tay chờ mẹ lau.
Hòa Lý Thanh trợn trừng mắt, lấy khăn tay của cậu, lau tay cho cậu, nói: “Gần đây con quên hết những thứ mẹ đã dạy trước kia rồi à.”
Cậu nằm ở đầu gối của mẹ, lắc lắc, “Không ạ.” Hòa Lý Thanh đỡ cậu dậy, tiếp tục lau miệng cho cậu, “Con đi gọi điện thoại cho ba, hỏi ba có trở về ăn cơm không.” Cằm cậu được mẹ giữ trong tay, gật đầu ‘dạ’.
Sau đi tới chỗ Lâm Khương, nói muốn gọi điện thoại cho ba.
Chờ điện thoại kết nối, bên kia rất an tĩnh, mấy người khác cũng nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3148005/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.