Đợi Tạ Bích đi rồi, Giang Vãn Nguyệt đứng trước cửa sổ, ánh mắt hồi lâu dừng lại trên cây sáo trúc đó.
Đó là bằng chứng cho tình yêu nàng đã dành cho hắn.
Kể từ đêm đó tình cờ nghe được tiếng sáo của hắn, nàng, một người không rành âm luật, bỗng nhiên rất muốn có một cây sáo.
Nàng còn muốn nghe lại khúc nhạc hắn đã thổi đêm đó.
Nhưng chợ ở Bích Lung Hạp có bán vải vóc, có bán ghế đẩu, duy chỉ có cây sáo nhỏ bé trông không bắt mắt là không nơi nào bán. Lúc đó ngoại tổ vẫn còn đang chạy thuyền ở Đàm Châu, nếu nói với ngoại tổ một tiếng, chắc chắn có thể nhờ ông mang sáo về, nhưng Giang Vãn Nguyệt lại không muốn cho người khác biết, nàng lặng lẽ tìm trúc, rồi theo cách dạy trong sách, tự tay mài ra một cây sáo trúc nhỏ.
Nàng chạy đến chỗ vị lão sư phụ duy nhất trong Bích Lung Hạp biết gảy đàn để xin chỉ giáo. Có lẽ là có vài phần thiên phú, cũng có lẽ là vì luyện đi luyện lại quá nhiều lần, khúc nhạc mà Tạ Bích thổi, nàng cũng có thể thổi ra giai điệu một cách mơ hồ.
Vẫn là khúc nhạc hắn thổi trong đêm trăng đó, hết lần này đến lần khác, nàng thổi cho chính mình nghe…
Giang Vãn Nguyệt nhìn cây sáo trúc bất giác bật cười, nhưng đôi mắt lại trong trẻo bình lặng, như mặt hồ không gợn sóng.
Thuở tình cảm ban sơ ấy của nàng, tình yêu dạt dào mà lặng lẽ, nàng đã dùng hết sức mình để chạy về phía hắn.
Nàng không hối hận về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/5197281/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.