Chưa đợi Giang Vãn Nguyệt nói, Tạ Bích đã kéo nàng lui ra.
Đến Tễ Tuyền Ổ, trong phòng chỉ còn lại hai phu thê họ, Tạ Bích nhìn thẳng vào Giang Vãn Nguyệt, mở lời: “Vãn Nguyệt, hôm nay đột nhiên có việc, chưa kịp đến đón mấy người các nàng. Nghe Trúc Tây nói các nàng ngồi xe ngựa đến Kim Minh Trì, trên đường đi vẫn ổn cả chứ?”
Tạ Bích nhìn Giang Vãn Nguyệt, trong lòng dâng lên nỗi áy náy.
Đừng nói là gia đình như Tạ phủ, cho dù là nhà dân có chút thể diện, thê tử ra ngoài cũng hiếm khi đi xe ngựa thuê.
Nhưng hôm nay mọi việc lại dồn vào cùng một lúc, mà việc nào cũng không thể trì hoãn, đành phải để Giang Vãn Nguyệt chịu thiệt thòi.
“Đoạn đường đó chẳng qua chỉ một dặm, chàng địa vị cao, công việc bận rộn.” Giang Vãn Nguyệt cố nhếch môi, dùng hết sức bình sinh: “Đông Đô xe ngựa rất nhiều, không sao đâu.”
Nàng đã từng mong mỏi mùa xuân năm nay, Tạ Bích sẽ cùng nàng cười nói, cùng nhau về Bích Lung Hạp, về nơi nàng đã lớn lên.
Nàng cũng đã từng mong mỏi cùng Tạ Bích và bằng hữu của nàng dạo chơi Kim Minh Trì, trò chuyện vui cười.
Khi Tạ Bích vì nàng mà xuất hiện ở Bích Lung Hạp, khi Tạ Bích gặp lại những người bằng hữu thân thiết, nàng mới có được cảm giác sở hữu mạnh mẽ và chân thật đối với cuộc hôn nhân này.
Nhưng cuối cùng tất cả đều tan thành mây khói.
Dường như trong cõi u minh, ông trời đang nói với nàng rằng cuộc hôn nhân này hư ảo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-cung-te-tuong-lanh-lung/5197252/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.