Đường Luân thét lên một tiếng vang trời.- Khoan!Đoạn loang gươm một vòng thủ thế.Lão Cửu thấy vậy thu tay trở về, còn lão Lục thì nở một nụ cười nham hiểm, ồ ề nói :- Thằng Họ Đường kia, muốn hàng thì hãy hàng cho sớm...Đường Luân cau mày, gằn giọng hỏi :- Khoan đã, để ta hỏi một việc. Hai tháng về trước có một vị cao tăng Thiếu Lâm tự đơn thân độc mã đến Tiêu Dao Độ, nơi huyện Đồng Nhân, rốt cuộc bị mất tích một cách ly kỳ. Việc này có phải chính chư vị đã hạ độc thủ?Bốn người thảy đều giựt mình, đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm mà không trả lời :Lâu lắm lão Thất mới nói :- Chính thế!Đường Luân quát hỏi :- Tại sao?Lão Lục cười ồ ồ trả lời :- Nếu đáng trách là nên trách vị cao tăng đó đã bước chân vào Thiên La Nham, bị chúng ta bao vây rồi mà vẫn còn ương ngạnh, vì vậy mới...Lão Bát cười khà khà :- Vì vậy mà chúng ta đã đưa ông ấy về miền cực lạc!Lão Cửu trỏ Đường Luân nói :- Vì vậy mà ta khuyên Đường lão đệ hãy mau mau ném binh khí đầu hàng, vào trong động kia mà sống chung với Nham chủ. Như thế vừa có thể bảo toàn tánh mạng, mà còn có thể rèn luyện môn Đa Tâm thánh kinh.Đường Luân cười lạnh nhạt, nhướng mắt trả lời :- Ta chẳng phải là người tham sống sợ chết. Ta tuy có lòng muốn hàng nhưng người bạn của ta không khứng, nó còn muốn tiếp xúc trò truyện với chư vị nữa.Lão Thất biến ngay sắc mặt :- Mi nói sao?- Còn có người khác đặt chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-long-than-kiem/108325/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.