Chương trước
Chương sau
- Phản! Phản rồi!
Phụ thân đau đớn kêu gào.
- Tông môn cho ngươi nhiều lợi ích như vậy, là chỗ dựa lớn nhất của ngươi, vậy mà khi tông môn cần ngươi, ngươi lại thờ ơ! Ngươi đây chính là đại nghịch bất đạo, vô tình vô nghĩa!
Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục sự nghiệp đếm gạch của mình.
Nhìn lão cha thở hổn hển mắng ta mắng đến hăng say, ta rất hiểu chuyện mà không hề nhắc nhở người một sự thật rằng tông môn sớm đã không hề cung cấp cho ta bất cứ lợi ích nào.
Chỗ dựa?
Hài hước thật… Cả tông môn, ngoại trừ đại trưởng lão tu vi cao hơn ta một chút ra thì ai cũng không địch nổi ta, nếu không vì thế thì bọn họ nội chiến còn phải gọi đứa con gái ngỗ nghịch dầu muối không ăn như ta về để làm gì?
Xin làm rõ tình huống nha lão cha, hiện tại chính là các ngươi cần dựa vào ta chứ không phải ta phải dựa vào các ngươi được không!
Nhưng mà nghĩ lại thì ta cũng chẳng hề có ý định theo chân bọn họ giương oai với tông môn khác nên cứ mặc lão cha muốn mắng gì thì mắng.
Dù sao cũng không thiếu được miếng thịt nào…
Mắng sớm xong sớm, ta còn phải chạy về Đông Hải tu bổ phong ấn, tu xong còn muốn cùng tiểu Phượng Hoàng của ta kết thành đạo lữ nữa nha…
Nghĩ như vậy, đột nhiên ta cảm thấy bộ dạng phồng má thổi râu của lão cha khi mắng ta cũng trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Cha ta Phân Thần nhị trọng cảnh, thọ nguyên thêm lên cả ngàn năm, hiện tại khỏe mạnh thật sự. Người mắng ta suốt một canh giờ mà mặt không đổi sắc, thanh âm vẫn to rõ khí khái như chuông đồng.
Cuối cùng, có lẽ là mắng đến nghèo từ, cha ta hít sâu một hơi, ngừng lại.
Ánh mắt cực kì âm trầm nhìn ta.
- Nguyệt Lan, ngươi đây là muốn đối nghịch với ta đến cùng?
- Nữ nhi không dám.
Ta rũ mi đáp.
- Chỉ là yêu tà dưới đáy Đông Hải lần này giãy dụa thật sự lợi hại, nếu không sớm trấn áp, chỉ sợ sẽ nhân cơ hội thoát phong mà ra, hậu quả không thể lường trước! Mong cha hiểu nữ nhi khổ tâm!
Cha ta hừ lạnh.
- Yêu tà tuy rằng lợi hại nhưng bị trấn áp nhiều năm như vậy, thực lực đã đại giảm, nếu cứng rắn phá phong mà ra ắt phải thụ trọng thương. Chỉ cần chúng ta mở ra đại trận phòng hộ, nó cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì, trái lại còn có thể nhân lúc nó trọng thương mà diệt sát nó! Nguyệt Lan, ngươi suy nghĩ một chút, chờ qua vài năm chúng ta giải quyết xong Nhiếp gia, đến lúc đó cha cam đoan với ngươi sẽ đích thân dẫn môn nhân tới lấy mệnh nó! Nhất lao vĩnh dật* ngươi sau này cũng không cần…
- Cha.
Ta càng trấn định.
- Tiên Vực, Ma Vực, Yêu Vực đều có đại trận phòng hộ… Nhưng nhân giới không có a! Yêu tà đụng không được chúng ta, muốn chữa trị thương thế chắc chắn sẽ tàn sát phàm nhân, lấy huyết nhục oán khí dựng lại căn cốt, chờ vài năm nội chiến xong mới tới thu thập nó thì nhân gian sớm đã bị nó đồ hoang! Quảng Cáo
Yêu tà phá phong ấn xong chắc chắn là lúc yếu ớt nhất, có thể diệt sát. Vài năm đối với thọ nguyên mấy ngàn năm như chúng ta tới nói thì quả thật chỉ là cái chớp mắt nhưng phàm nhân thì chịu không nổi a!
Chỉ cần thả ra vài ngày, yêu tà cũng có thể ăn sạch một phương nhân giới rồi, đừng nói chi tới tận vài năm.
Đừng tưởng ta không biết, lần này Mộc gia Nhiếp gia xung đột cũng chỉ vì phát hiện ra vài chỗ thượng đẳng linh mạch, vài bí cảnh thượng cổ gì đó mà thôi.
Yêu tà chẳng lẽ so với tài nguyên lại không quan trọng bằng hay sao?
- Ngươi! Ngươi lại coi trọng đám phàm nhân đó hơn cả tông môn!
Lão cha giọng điệu hận sắt không thành thép.
- Ngươi từng có thể vì một đám phàm nhân mà tự tổn hại bản mạng linh khí, thiếu chút nữa hủy hoại tiền đồ bản thân, tuy rằng sau đó may mắn tụ thành công đức, coi như đạt được đại tạo hóa, nhưng đó cũng chỉ là may mắn! Cực nhỏ may mắn!
Cha ta cao giọng.
- Con đường tu đạo chỉ có thể dựa vào tự thân ngươi lăn lộn, không thể nào luôn trông cậy vào may mắn! Ngươi cứ vì đám phàm nhân đó mà bôn ba, cuối cùng sẽ chỉ là giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát mà thôi!
Lắc lắc đầu, cha lại thấm thía nói với ta.
- Nguyệt Lan, ngươi cũng đừng trách ta nói lời khó nghe. Thật sự là ngươi còn quá trẻ người non dạ, chưa biết đại đạo vô tình! Tu sĩ chúng ta a, chính là nghịch thiên mà đi, chỉ cần sơ sẩy một chút liền vạn kiếp bất phục! Ngươi không đứng đắn tu hành tăng lên tu vi lại suốt ngày thương nhớ những chuyện không đâu, ngươi sớm muộn cũng sẽ vì thế mà ăn đủ đau khổ! Cha khắt khe với ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi a!
Ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đối diện với cha.
Ta đột nhiên hiểu rõ tại sao cha ta tư chất yếu kém, thụ hết tài nguyên cũng chỉ lên tới Phân Thần sơ kỳ mà lại vẫn có thể yên ổn ngồi trên cái ghế chưởng môn…
Cha ta thật sự rất tài năng a!
Người đã nói cả canh giờ mà vẫn ngôn từ dạt dào, lay động nhân tâm, không câu nào trùng với câu nào.
Nếu không phải ta đã chẳng còn là tiểu Trúc Cơ ba tuổi năm ấy, lại đã ở bên tiểu Phượng Hoàng mấy năm nay… thì ta thật đã tin lời người nói, tin rằng người làm tất cả đều vì suy nghĩ cho ta rồi.
Đáng tiếc ta biết, không phải.
Người thật sự quan tâm ta sẽ giống tiểu Phượng Hoàng như vậy.
Hắn biết ta tịch mịch, suốt trăm năm lấy cớ lưu lại bên cạnh ta.
Hắn thấy ta ngay cả một bộ y phục tử tế cũng không có, liền bứt lông vũ quý giá của chính mình dệt thành y phục cho ta…
Mà không phải giống như cha ta, đầy miệng lời quan tâm nhưng chưa bao giờ thực sự vì ta làm bất cứ điều gì.
Người chỉ muốn… vắt kiệt giá trị của ta cho đến giọt cuối cùng. Quảng Cáo
- Phụ thân.
Ta không muốn tiếp tục dây dưa trong không gian ngột ngạt này nữa.
Ta không có thời gian.
- Thứ cho nữ nhi bất hiếu. Việc lần này, nữ nhi quả thật lực bất tòng tâm.
Ta khom người, dứt khoát hành lễ.
- Nữ nhi vội việc trấn áp yêu tà, xin phép không tiếp tục làm phiền phụ thân nữa. Mong người bảo trọng, nữ nhi có rảnh sẽ trở lại thăm người!
Dứt lời, ta lập tức thuấn di biến mất.
Hình như phía sau, cha ta lại giận dữ hô lên…
***
- Lão Mộc, thế nào? Ta nói không sai đi…
- Tức chết ta! Nghịch nữ! Bạch nhãn lang! Nàng quả đúng là…
- Ai nha… Mộc gia các ngươi cũng nên tính toán đường lui cho bản thân đi thôi… Ha ha, ai cũng biết các ngươi mấy năm nay đối xử với thiên chi kiêu nữ kia chẳng ra gì, hiện tại nàng mới Hợp Thể sơ kỳ, còn chưa quậy nên sóng gió, chờ nàng vượt qua đại cung phụng của các ngươi a… Ha ha ha ha…
- Hừ! Các ngươi đứng nói chuyện thì không đau lưng! Nếu rơi vào trường hợp của ta, các ngươi lại có thể xử lý tốt hơn ta hay sao hả!
- Lão Mộc, ngươi nói thế là sai rồi! Đều tại dã tâm của ngươi quá lớn mà thôi! Ngươi đã dám nuôi rắn thì cứ chờ ngày bị rắn cắn chết đi!
- Từ từ! Các ngươi cũng đừng hòng từ chối trách nhiệm! Ta tham, lẽ nào các ngươi lại không? Chuyện năm đó các ngươi cũng có phân a… Các ngươi nói xem, nếu để nàng biết được, lấy bản tính tàn nhẫn ngoan độc của nàng, nàng sẽ phản ứng thế nào đâu? Ha ha, ta có chết cũng phải kéo các ngươi theo!
- Ngươi! Ngươi! Vô sỉ!
- Vô sỉ? Người không vì mình trời tru đất diệt! Đừng nói nhảm! Hiện tại các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nghe theo kế hoạch của ta, chúng ta tiên hạ thủ vi cường*… Hai là ngồi yên chờ chết cùng ta đi!
- Ngươi…!
***
Đông Hải. Vạn dặm xanh lam.
Ta lơ lửng đứng giữa đại dương, bốn bề đều là gió cùng nước.
Gió biển thanh mát, mang theo mặn nồng hơi muối, khiến tâm trí ta chợt trở nên thanh thản hơn nhiều.
Ta hít sâu một hơi. Quảng Cáo
Từ đại điện Mộc gia, ta xé mở không gian, trực tiếp đi thẳng tới đây.
Thật chẳng muốn ở lại căn phòng đó một giây phút nào nữa.
Chẳng hiểu tại sao, ta đứng trước chính phụ thân của mình, vậy mà, lại mờ mịt cảm nhận được sát khí.
Sát khí giống như thực chất hóa thành một bãi bùn lầy màu đen, ô uế dơ bẩn, không ngừng bò về hướng ta…
Thật khiến ta hít thở không thông.
Ta rất nhanh lại gạt bỏ suy nghĩ dư thừa, tập trung vào việc trước mắt.
Sát ý thì sao? Người kia tốt xấu gì cũng là cha của ta a!
Đã là cha ta, người tuyệt đối sẽ không thể giết ta.
Đối với tu chân giả vốn tồn tại đã là nghịch thiên mà nói thì thiên đạo nhân quả là vô cùng đáng sợ.
Giống như việc ta tuy rằng chẳng cố tình muốn thụ hưởng Công Đức Chi Lực nhưng bởi thiên địa đã công nhận rằng ta có Công Đức bàng thân thì ta vẫn sẽ phải vì những người hương khói cung phụng cho ta mà làm chút gì đó, ví như bảo hộ bọn họ khỏi sự xâm lấn của yêu ma…
Cha ta với ta cũng vậy.
Người có không thích ta nhưng đã có chung huyết mạch với ta thì tuyệt đối sẽ không thể giết ta, phái kẻ khác tới giết cũng không được.
Nếu không ta sẽ trở thành tâm ma của người, vĩnh viễn ám ảnh khiến tu vi của người ngày một sa sút.
Tu chân giả sợ nhất là tâm ma.
- Thật muốn quay về với tiểu Phượng Hoàng…
Ta than nhẹ một tiếng.
Ta hứa với hắn rồi, trở về nhất định cùng hắn kết thành đạo lữ, chờ hắn tới Hợp Thể, đủ sức bảo hộ tự thân, chúng ta có thể rời đi Ma Vực hoang vu đó, du hí nhân gian…
Tiểu Phượng Hoàng ấm áp tựa ngọn lửa, chỉ cần nghĩ đến hắn, lòng ta phảng phất như sống lại, bắt đầu cảm nhận được hy vọng tràn trề.
Ta sống hơn bốn trăm năm, còn chưa bao giờ mong chờ tương lai như vậy…
...
*Nhất lao vĩnh dật: Xử lý hết một lần (để vĩnh viễn được an ổn)
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước (để dễ dàng đạt được lợi ích hơn)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.