Ta là một ám vệ, ám vệ của Huyết Ma giáo.
Nói là ám vệ, kì thực công việc của ta cùng tử sĩ cũng không sai biệt lắm.
Ám vệ chúng ta chỉ có duy nhất một nguyên tắc, đó là bất kể như thế nào, đều phải liều chết vì chủ nhân.
Chủ nhân của ta, là giáo chủ Huyết Ma Giáo - Huyền Thiên Minh - ác danh lừng lẫy.
Nếu không tính đến phong cách xử sự quá mức tàn nhẫn của người, thì chủ nhân quả thật là một nam tử có bộ dạng điên đảo chúng sinh.
Chủ nhân rất đẹp.
Đẹp đến nỗi, chỉ cần là con người, hầu như đều sẽ không nhịn được bị chủ nhân mê hoặc.
Ta cũng là con người.
Dù rằng luôn chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, nhưng ta vẫn còn hô hấp nên hẳn còn tính là con người đi?
Thực ra thì, ta cũng không hiểu lắm thế nào là bị mê hoặc. Ta rất ít tiếp xúc với những suy nghĩ khác ngoại trừ sự cảnh giác tuyệt đối với mọi vật xung quanh.
Nhưng ta nghe được những người khác thì thầm rằng, bị mê hoặc có nghĩa là đã đánh mất cả linh hồn của mình…
Cho nên ta mới có thể nghĩ đến chủ nhân.
Khi chủ nhân bốn bề là địch, linh hồn ta, cũng đã sợ hãi như muốn vỡ nát ra vậy.
Cảm giác đó hẳn là không nên xuất hiện trong một ám vệ cấp cao như ta.
Ta là một cái bóng, là một công cụ trên tay chủ nhân.
Cái bóng, không được phép tồn tại tình cảm.
Công cụ, chỉ có thể lặng yên xông lên.
Hai mươi năm qua, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793285/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.