Mọi chuyện đều kết thúc rồi sao? Vì ngày này, một Đế vương như ta đã phải nhẫn nhịn bao lâu chứ! Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa… Ta thực sự không cam tâm! Đôi mắt Hoàng Hậu vẫn sâu như vực thẳm, xoáy chặt vào ta. Ánh mắt kì lạ khiến ta không thể nào hiểu được, giống như không phải nhìn ta, lại giống như vẫn luôn luôn nhìn ta. - Bệ hạ, thần thiếp biết ngài không cam tâm, nhưng đại sự đã an bài… Người, cũng nên buông tay đi thôi… Dứt lời, nàng ta đột nhiên ghé sát lại, bất ngờ hôn xuống vành tai ta. - Buông lại cho ta thôi… Câu nói nhỏ đến nỗi chỉ như một ảo giác. Ngay sau đó, nàng ta ngẩng đầu lên và tiếp tục mỉm cười. - Lí Trúc Lan, ngươi ra đây cho ta! Rầm một tiếng, cánh cửa bật mở. Nghe giọng nói quen thuộc, dù chân tay đã rã rời nhưng ta vẫn cố sức giãy dụa để nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Trong âm thanh khuyên can của cung nữ cùng tiếng vén rèm châu thô bạo, ta mơ hồ thấy bóng một người toàn thân cung trang nguyệt bạch tinh xảo. Khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm lại pha thêm chút thuần khiết thiếu nữ, mĩ lệ vô song… Liên Phi - vị phi tần mới đắc sủng gần đây nhất của ta - hùng hổ bước vào. Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, vẫn không di chuyển, cánh tay khẽ phất lên ra hiệu cho đám cung nữ lui hết ra ngoài. - Tẩm cung của ta là nơi hạng người như ngươi dám tùy tiện xông vào hay sao? Giọng nói uy nghi của Hoàng hậu vang lên. Nếu có thể, ta đã làm mọi cách để ra hiệu cho Liên phi nhanh chóng rời đi rồi! × — QUẢNG CÁO — Liên phi là người duy nhất trong hậu cung này ta thật lòng sủng ái. Nàng vốn là dân nữ ta vô tình gặp gỡ trong một lần đi vi hành, là con gái của một thế gia trong giang hồ vốn không hề liên quan gì tới triều đình cả. Nàng không có thế lực cũng không có tâm cơ gì, là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng trong chốn hậu cung rắn rết này. Chỉ mới vào cung nửa năm nhưng ta đã phong nàng làm phi dù vấp phải vô vàn sự phản đối, đặc biệt là từ Hoàng Hậu. Ta biết, đã rất nhiều lần Hoàng Hậu tìm cách hãm hại hoặc giết chết Liên phi nhưng đều thất bại bởi ta bảo vệ nàng rất chặt. Dường như đó là một loại phản kháng trong vô thức của ta. Ta là Hoàng đế, một Hoàng đế đã phải nhẫn nhịn quá lâu trong chính hậu cung của mình, vậy mà giờ này, khi trong tay ta đã sắp nắm chặt vương quyền tối cao, ta vẫn còn phải nhẫn nhịn nữa ư? Ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo hộ được thì ta còn làm Hoàng đế gì nữa! Liên phi đi tới trước giường Hoàng Hậu, trông thấy ta, nàng hơi sửng sốt: - Hoàng thượng! Ngươi… Ngươi làm gì vậy hả? Mau buông Hoàng thượng ra! Tính tình của Liên phi từ trước đến nay luôn tùy tiện đơn thuần, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Nếu ta không bảo vệ nàng thì nàng đã sớm bị hậu cung ăn thịt người này hại chết từ lâu rồi. Nhưng lần này ngay cả ta cũng bị hạ độc, còn ai có thể bảo vệ nàng được đây? Lòng ta hoàn toàn rối loạn. Hoàng Hậu cười nhạt. - Ngươi vẫn luôn không quy củ như vậy... Liên phi, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút. Hoàng thượng đã trúng Mê Hồn Hương rồi, Người chẳng thể bảo vệ ngươi được nữa đâu! Ta đã tưởng rằng nghe những lời đó, Liên phi chí ít cũng sẽ lộ ra sự hoảng sợ hoặc lo lắng cho ta. Nhưng không. Ta kinh ngạc nhìn vị phi tần đơn thuần của mình nhẹ nhõm thở dài một hơi, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. × — QUẢNG CÁO —
- Vậy mà ngươi không nói sớm, khốn kiếp, làm ta cứ tưởng ngươi phản lại kế hoạch của HiềnVương điện hạ rồi! Đáng lẽ ra người hạ độc phải là ta, nhưng ngươi làm thế này là có ý gì? Còn muốn tranh công với ta? Từng lời một tựa như thiên lôi đánh xuống, trực tiếp đem ta đánh đến thất thần. Ta không thể nào tin được trừng trừng nhìn bóng dáng xinh đẹp đáng yêu quen thuộc trước mắt. Giờ đây sự đố kị và tàn nhẫn trong ánh mắt nàng ta khiến khuôn mặt ngây thơ trong kí ức ta trở nên vặn vẹo. Hiền Vương? Hoàng Hậu chợt vuốt ve tóc ta. Sau đó cẩn thận đặt đầu ta xuống lớp đệm dày. Nàng ta đứng lên, bước một bước xuống đối mặt với Liên phi. - Ngươi nghĩ ai cũng là loại người như ngươi sao? Tranh công? Ha hả… - Hừ, nguỵ quân tử! Liên phi cười lạnh. - Nói không tranh công, vậy ngươi bắt hắn ta về đây làm gì? Đáng ra người hạ độc phải là ta, đó mới là phương án an toàn nhất! Ngươi không dưng liều lĩnh vượt qua vòng vây của ám vệ để tới đây, lỡ như bứt dây động rừng, làm hỏng kế hoạch của Hiền Vương điện hạ, ngươi có gánh nổi không? - Ta tự có tính toán của chính mình, không cần ngươi lo. Chẳng phải cuối cùng ta cũng đã bắt được Hoàng Đế rồi sao? - Bắt? Ngươi nói đây là bắt? Liên phi khinh miệt nhìn ta đang nằm bất động trên giường. - Để hắn yên ổn nằm ở đây mà ngươi nói là bắt? Lẽ ra ngươi phải dùng Đoạn Hồn khiến tay chân hắn hoàn toàn tàn phế đi mới đúng! Mê Hồn Hương lại là thứ gì? Thế giới của ta phút chốc sụp đổ trước mắt. Đây là, ảo giác đúng không? Hay là ta đang ở trong một cơn ác mộng mà chưa thể tỉnh hẳn? Phi tần ta dốc lòng bảo vệ, thế nhưng lại là người của Hiền Vương!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]