Chương trước
Chương sau
Thẩm Vọng Thư giận rồi, rất khó để dỗ dành kiểu này, đêm đó đành phải bị đuổi đi vào thư phòng ngủ.
Lộ Dĩ Khanh một tay ôm gối đầu, một tay vịn khung cửa, đáng thương vô cùng đứng yên đó mà không chịu đi: "Vọng Thư, nàng nghe ta nói, ta thật không có ý khác mà, cũng không phải không muốn mang nàng cùng nhau đi. Chỉ là cha từng nói cùng ta rằng hoàn cảnh ở Tây Bắc không tốt, ta không muốn để nàng đến đó chịu khổ......"
Thẩm Vọng Thư mặt không hề có biểu tình gì, một tay một tay gỡ ra ngón tay nàng vịn khung cửa, tựa như lãnh khốc vô tình nói: "Ừ, nàng đã giải thích qua, ta cũng nghe tới rồi, cho nên hiện tại không phải để cho nàng trước tiên thích ứng hay sao? Nàng đi Tây Bắc lần này cũng không biết phải đi mấy tháng thậm chí mấy năm nữa, ta đều không ở bên cạnh nàng, thì nàng phải tự nên có thói quen ngủ một mình đi. Hiện tại trước tiên thích ứng, cũng miễn cho tương lai cô độc khó ngủ không phải sao?"
Khi nói chuyện, Lộ Dĩ Khanh cuối cùng một ngón tay bị gỡ ra, nàng còn không kịp đem chân chen đi vào, trước mắt cửa phòng liền "Ầm" một tiếng đóng lại. Sau đó mặc mìnhnhư thế nào gõ cửa, xin tha như thế nào, Thẩm Vọng Thư cũng khôngđể ý tới.
Lộ Dĩ Khanh ủ rũ héo úa dựa ở trên cánh cửa, cảm giác chính mình đáng thương cực kỳ.
Ngoài cửa phòng vốn đang thủ mấy cái nha hoàn, thấy đôi vợ chồng son giận dỗi nhau, từ sớm đều đã thối lui. Chẳng qua bọn họ nhưng thật ra cũng chưa đi xa, tránh ở gấp khúc hành lang bên kia nhìn xem chuyện náo nhiệt, mắt thấy lang quân đáng thương bị đuổi ra, đều che miệng ở một bên cười trộm.
Sau một lúc lâu qua đi, thấy Lộ Dĩ Khanh còn canh giữ ở cửa không muốn rời đi, Với Tiền cũng đồng dạng đang trốn ở rất xa rốt cuộc cũng nhìn không chịu được nữa. Hắn rón ra rón rén đi đến phía sau Lộ Dĩ Khanh, nhỏ giọng nói với nàng: "Lang quân, thiếu phu nhân mà giận rồi thì tốt nhất không nên dỗ nữa đâu, ngài nếu không đêm nay vẫn là dời bước đến thư phòng nghỉ ngơi đi. Nếu vẫn luôn ở chỗ này thủ, người khác nhìn là sẽ chê cười đó."
Lộ Dĩ Khanh nhấc lên mí mắt nhìn hắn liếc một cái, cũng không có cảm kích, bĩu môi nói: "Ta đêm nay nếu là đi rồi, ngày mai khẳng định còn sẽ phải đi ngủ thư phòng ngủ dài dài, không, không chỉ ngày mai, mà sau này đều sẽ đến thư phòng mà ngủ. Chế giễu thì tính cái gì, ta mới không đi đâu."
Với Tiền cũng không có thành thân, đối với lời này vô pháp phản bác, làm trung phó thì cũng đành phải bồi Lộ Dĩ Khanh chờ.
Lộ Dĩ Khanh còn ghét bỏ hắn, đem người đẩy ra xa: "Ngươi tránh ra chút đi, đừng vướng chân ta thủ ở đây, phu nhân nếu thấysẽ không vui."
Với Tiền bị một tay đẩy ra ngoài, nhìn xem lang quân ôm gối, cảm thấy đối phương đại để là thê nô không cứu nổi rồi. Chẳng qua hắn đối với việc này ngược lại cũng không hiểu nổi đâu, rốt cuộc chỉ có thể ván giặt đồ tổ truyền của Lộ gia, Lộ gia chủ đã từng cũng không so với Lộ Dĩ Khanh kém bao nhiêu —— Với Tiền xem như người hầu của Lộ gia, cha hắn năm đó đã đi theo bên người Lộ gia chủ, loại sự tình này ngay từ nhỏ thật là nghe được nhiều.
Chủ tớ hai người đồng loạt canh giữ ở ngoài cửa, chờ lâu rồi cũng có chút mệt, Lộ Dĩ Khanh dứt khoát ôm gối đầu ngồi ở trên bậc cửa. Nàng một tay ôm gối đầu, một tay chống cằm, suy  nghĩ đơn giản cùng Với Tiền nói đến chuyện đi Tây Bắc.
Với Tiền đã đi theo bên người Lộ Dĩ Khanh cũng đã rất nhiều năm, nàng từng hỏi qua Thẩm Vọng Thư cũng hỏi qua Lộ gia chủ, hai người đều cùng nói với nàng rằng Với Tiền có thể tin. Lộ Dĩ Khanh chính mình cũng cảm thấy Với Tiền rất có khả năng, sau khi chuyện chưng rượu giao cho hắn, chuyện nàng hỏi đến đến càng ngày càng ít, nhưng Với Tiền vẫn là đem sự tình làm được thoả đáng. Cho nên hành trình Tây Bắc, nàng là hỏi từ Lộ gia chủ muốn không ít người, nhưng trước mắt tín nhiệm lẫn nể trọng nhất vẫn là Với Tiền.
Lộ Dĩ Khanh ngược lại cũng sẽ không nói với hắn quá rõ ràng, mở đầu chỉ nói: "Với Tiền, ngươi biết ta thường xuyên mất trí nhớ, đại phu đều trị không hết bệnh này. Chẳng qua hôm nay ta cùng với phu nhân đi Tướng Quốc Tự, gặp được Minh Ngộ Đại Sư, hắn nói ta đi Tây Bắc thì sẽ có cơ duyên chữa khỏi chứng mất trí nhớ này."
Với Tiền vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên: "Thật vậy chăng? Kia nếu thật sự là quá tốt rồi, chúc mừng lang quân."
Lộ Dĩ Khanh nghe hắn kích động thanh âm không nhỏ, vội hướng hắn vẫy vẫy tay, mới lại nói: "Minh Ngộ Đại Sư là cao tăng đắc đạo, hắn nói đương nhiên là thật sự, cho nên ta tính toán rằng đi Tây Bắc một chuyến, ngươi cũng đi cùng ta cùng đi. Chúng ta làm những mẻ rượu trắng đó vừa lúc có thể bán đi Tây Bắc, bên kia lạnh lẽo vô cùng, vào đông nếu uống chút rượu mạnh mới qua cơn rét......"
Nàng đĩnh đạc mà nói, Với Tiền cũng nghe đến liên tục gật đầu, vô luận Lộ Dĩ Khanh phân phó hắn làm cái gì hắn đều đáp ứng mà làm theo.
Hai người đang nói được đến náo nhiệt, Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên cảm giác sau lưng chưng hửng, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh "Kẽo kẹt" mở cửa, nàng cũng không chịu khống chế ngã về phía sau. Sau đó trời đất quay cuồng, nàng đầu đụng vào một đôi chân thẳng tắp.
Lộ Dĩ Khanh nằm ngã xuống trên mặt đất, trợn mắt ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Thư đã mở cửa, theo bản năng lộ ra nụ cười lấy lòng: "Vọng Thư......"
Thẩm Vọng Thư vẫn như cũ một bộ dáng vẻ lạnh như băng, mở miệng trước nói một câu: "Nửa đêm canh giữ ở cửa nói cái gì vậy, ồn muốn chết." Nói xong thấy Lộ Dĩ Khanh ủ rũ héo úa, lại mím môi tức giận nói: "Còn không đi vào."
Lộ Dĩ Khanh nghe vậy tinh thần lập tức tinh thần, toàn bộ xoay người bò dậy đã gấp không chờ nổi đi vào nhà, cuối cùng còn không có quên hướng qua Với Tiền đứng ngoài cửa lộ ra cái biểu tình đắc ý...... Sau đó nàng vẫn ôm biểu tình đắc ý này vừa lúc lơ đãng liền lọt vào trong mắt Thẩm Vọng Thư, Với Tiền cuối cùng từ kẹt cửa nhìn được, chính là hình ảnh lang quân nhà hắn bị nhéo lỗ tai mang vào phòng.
Ha ha, đều nói thiếu phu nhân ôn nhu dễ gần, nhưng khi nổi nóng lên cũng là chọc không được nha!
****************************************************************************
Thẩm Vọng Thư vốn là tức giận, nàng giận Lộ Dĩ Khanh muốn đi Tây Bắc mà không chịu mang nàng theo. Còn nói cái gì Tây Bắc hoàn cảnh hiểm ác không muốn nàng chịu khổ, liền phảng phất như mình chỉ có thể cùng nàng cùng cam, không thể cùng nàng cộng khổ vậy —— người ta đều nói "Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người tản đi", cũng đừng nói cái này tai vạ còn chưa tới đến nơi, nếu tính thật sự tới lúc đó, Lộ Dĩ Khanh chẳng lẽ sẽ cho rằng mình sẽ vì yên vui cùng nàng chia lìa?!
Quá tức giận nên Thẩm Vọng Thư muốn lạnh lùng ra một chút, để cho nàng ấy chính mình tự đi vào ở trong thư phòng suy nghĩ cho kỹ. Ai dè kết quả người này tử thủ ở ngoài cửa không muốn đi thì cũng liền thôi đi, đằng này lại cùng cái gã sai vặt còn nói chuyện đến vui sướng như vậy, nơi nào có nửa điểm ngẫm nghĩ lại đây?
Thẩm Vọng Thư nằm ở trên giường, bên tai loáng thoáng có thể nghe được âm thanh nói chuyện từ gian bên ngoài, muốn nghe cũng nghe không rõ. Nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, chung quy vẫn là đứng dậy đem cái gia hỏa không bớt lo kia xách trở về.
Lộ Dĩ Khanh che lại lỗ tai, cũng biết chính mình chọc đến đối phương rồi, dứt khoát lưu loát nhận sai: "Vọng Thư, là ta sai rồi, nàng đừng nóng giận có được không? Đều nói nóng giận sẽ tổn thương thân thể, nàng đừng tổn thương chính mình nữa mà."
Thẩm Vọng Thư ngồi ở trên giường, tay khoanh ôm ngực nhìn nàng ấy, cằm lạnh lùng vừa nhấc lên: "Vậy nàng nói đi, nàng sai chỗ nào rồi?"
Lộ Dĩ Khanh kỳ thật hiểu rõ, hơn nữa nàng cũng luyến tiếc Thẩm Vọng Thư rất nhiều, lúc này sửa miệng ngược lại cũng lưu loát trơn tru: "Ta sai ở chỗ không nên không hỏi qua nàng, thì liền muốn cho nàng đi Giang Nam. Giang Nam tuy là địa phương tốt, nhưng nàng và ta là phu thê, nàng nguyện cùng ta đồng cam cộng khổ, ta tự nhiên cũng là vui mừng."
Thẩm Vọng Thư nghe nàng như vậy nói, sắc mặt cũng đã khá hơn. Nhưng phát sinh qua chuyện như vậy nếu cứ như thế mà dễ dàng bỏ qua, nàng cũng sợ Lộ Dĩ Khanh trí nhớ kém, bởi vậy như cũ lạnh mặt: "Đi qua cách gian thay bộ khác một chút đi. Còn ngồi ở bậc cửa, còn ngồi trên mặt đất lăn qua như vậy, không biết dơ à?"
Lộ Dĩ Khanh vừa nghe, cho rằng việc này đã được đi qua, tức khắc vui mừng lên tiếng. Nàng trước đem gối đầu thả lại trên giường, sau đó lại đi đến trong ngăn tủ lấy ra quần áo sạch sẽ, lúc này mới lon ton chạy tới cách gian rửa mặt thay quần áo. Chỉ là chờ nàng chuẩn bị xong lại trở về, lại phát hiện sự tình cũng không có nàng tưởng tượng lạc quan như vậy —— lúc nàng đi qua thay đồ, thì gối đầu của mình lại từ trên giường dịch chuyển đến trên mặt đất.
Thẩm Vọng Thư ngược lại sẽ không phải người làm ra chuyện ném gối nằm, nhưng qua sau một chuyện này, lại cũng đủ để nàng từ trong tủ quần áo dọn ra mấy chăn bông dự phòng, sau đó để cho Lộ Dĩ Khanh ngủ dưới đất.
Nói cách khác, Lộ Dĩ Khanh đêm nay đã định sẵn không có tức phụ thơm tho mềm mại có thể ôm rồi.
Nhưng nàng không phải đều đã nhận sai rồi hay sao, tức phụ vì cái gì còn muốn dỗi nữa vậy?!
Lộ Dĩ Khanh ấm ức hu hu, tránh đi qua một bên mà cọ đến mép giường, nhìn trộm nhìn lên phát hiện Thẩm Vọng Thư đã nhắm mắt nằm ngủ, hô hấp vững vàng bộ dáng phảng phất tựa như đã ngủ rồi. Nàng tức khắc phóng nhẹ động tác, lại đem gối nằm nhặt trở về, rón ra rón rén chuẩn bị bò lên giường.
Thẩm Vọng Thư đương nhiên không có ngủ, híp lại mắt nhìn xem Lộ Dĩ Khanh động tác nhìn đến rõ ràng, sâu kín mở miệng: "Trên mặt đất đã chuẩn bị xong cho nàng."
Lộ Dĩ Khanh đang bò lên giường bò được đến một nửa, nghe vậy tức khắc động tác cứng đờ. Thẩm Vọng Thư còn tưởng rằng nàng sẽ giãy giụa một chút, hoặc là chơi xấu trực tiếp nằm trên giường, kết quả nàng khen ngược, túng lộc cộc "Nga" một tiếng, chính mình liền ôm gối nằm về lại trên mặt đất nằm.
Thẩm Vọng Thư trở mình nằm nghiêng, nhìn bên mép giường Lộ Dĩ Khanh ngoan ngoãn trải trên mặt đất nằm ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười —— lúc này đã không chịu được, trước đó nhưng thật ra biết rõ mình sẽ giận, còn dám đối với mình nói lời như vậy.
Ở trong lòng oán trách một phen, nhưng nhìn Lộ Dĩ Khanh đã tại bên người, Thẩm Vọng Thư trước đó trằn trọc nhưng lúc này nhưng thật ra rất nhanh liền đã ngủ rồi. Nhưng khổ cho Lộ Dĩ Khanh, nàng một chút cũng không muốn hôm nay ngủ ở chỗ cứng ngắc này mà còn không có tức phụ có thể ôm mà đi ôm sàn nhà, cho nên vẫn luôn nhớ thương việc lén lút bò lên giường. Chỉ là Thẩm Vọng Thư trước đó giả bộ ngủ qua một hồi, ai biết được lúc này nàng ấy là ngủ hay là tỉnh đâu?
Vừa thấy tức phụ thì trong lòng Lộ Dĩ Khanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chính mình lại chọc giận đối phương. Vì thế thẳng tắp trên sàn nhà nằm đến nửa đêm, xác định Thẩm Vọng Thư khẳng định nhịn không được lâu như vậy, lúc này mới khẽ meo meo lại hướng trên giường bò lên.
Lúc này Thẩm Vọng Thư xác thật là ngủ rất trầm, bên người nhiều thêm một người cũng không phát hiện. Thậm chí cảm giác được bên cạnh có hơi thở quen thuộc, còn rất tự giác duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực. Vì thế không cần thiết một lát, ngao đến nửa đêm Lộ Dĩ Khanh liền lại lần nữa ngã vào cái ôm ấp của tức phụ thơm tho mềm mại, nàng cảm thấy mỹ mãn vì hơi thở trên người của tức phụ quen thuộc nhàn nhạt u hương, nhanh chóng lâm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Dĩ Khanh mang theo hai cái quầng thâm mắt bị Thẩm Vọng Thư gọi dậy, cả người uể oải không phấn chấn.
Thẩm Vọng Thư cố nén cười, cũng không truy cứu chuyện nàng nửa đêm bò lên giường, chỉ đem người từ ấm áp trong ổ chăn đào ra tới: "A Khanh, dậy đi, nàng hôm qua không phải mới từ phụ thân nhân thủ ử nơi đó sao? Chúng ta ở Trường An đợi không lâu, những người đó còn có tiền tài đều còn chờ nàng tiếp nhận rồi an bài đây, hiện tại người đều tới nàng lại còn đang ngủ......"
Quen thuộc luận điệu, phương thức gọi dậy quen thuộc, nháy mắt để nàng nghĩ tới mẹ mình trước khi xuyên qua. Nhưng mà mẹ kêu thì còn có thể ngủ nướng, nhưng tức phụ làm như vậy liền hoàn toàn không có đường sống để phản kháng.
Lộ Dĩ Khanh ôm lấy chăn ngồi dậy, mí mắt lại nặng nề đến phảng phất như bị keo nước dính. Nàng thật vất vả đem đôi mắt mở một cái, nhìn đối diện Thẩm Vọng Thư nhịn cười, đột nhiên thấy ủy khuất: "Vọng Thư, nànglà cố ý!"
Thẩm Vọng Thư không phản bác, lại nhéo nhéo trên má nàng mềm mại: "Rời giường."
Lộ Dĩ Khanh cuối cùng bất đắc dĩ đứng dậy, trong lòng lại lén lút ra quyết định, sau này tuyệt đối không cần chọc tức phụ mình giận nữa —— rốt cuộc vô luận là cô độc khó ngủ, hay là nửa đêm lén lút bò lên giường, đều không phải là cái thể nghiệm gì tốt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.