Phía trước, màn hình hiện một vách đá chắn ngang. Tiểu Thần liên tục đưa ra cảnh báo va chạm.
Hải Tâm không nhịn được, khẽ thốt lên: "Nhạc Ly, em bảo tuyến đường này có thể ra ngoài cơ mà?"
Nhạc Ly cũng đang căng thẳng, không trả lời. Hải Tâm hai tay ôm đầu, tính xấu miệng nhanh hơn não có dịp là bộc phát.
"Đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà! Thằng nhóc này..."
Cả hạm đội lại tin vào một thằng nhóc sinh viên chuyên ngành di truyền học năm thứ hai, chết cũng không oan. Trong đầu Triệu Thanh thoáng chốc nghĩ đến kết cục đâm vào vách núi nổ banh xác, hoặc bị kẹt cứng trong vách đá nhỏ hẹp này. Nếu đây là những giây phút cuối cùng, thì anh nên nói gì với Mã Linh nhỉ? Bàn tay Triệu Thanh xiết tay Mã Linh chặt hơn. Anh lấy hết can đảm, nhìn sang cô:
"Mã Linh, tôi..."
Mã Linh không nhìn Triệu Thanh, trong lúc này, cô đang nhìn Tống Nguy ngồi ở phía trước, trước mặt là bàn điều khiển vũ khí sẵn sàng chiến đấu. Thiên ngôn vạn ngữ Triệu Thanh muốn bày tỏ với Mã Linh, vì ánh mắt này của cô mà bị đánh cho tan tác. Anh nuốt lại những điều vừa mới liều mạng định thốt ra. So với con đường chết ở ngay trước mắt, thì nói ra với Mã Linh lúc này, tim anh chắc còn chết nhanh hơn.
"Thôi bỏ đi, sau này... nếu có sau này, chỉ coi cô ấy như đồng đội." Triệu Thanh nghĩ.
Lúc này, Diệp Minh dường như hiểu được tâm trạng của mọi người. Trong lòng anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/3452420/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.