🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Thanh nói: "Là quickstrike!"

"Đúng vậy, là mìn dò nước nông. Nếu chạm phải quickstrike, chúng sẽ phát nổ nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới Tiểu Thần, chỉ có điều, nếu chúng nổ thì các tàu ngầm nằm ở quanh hải phận Cổ Lăng sẽ lập tức nhận được tín hiệu tấn công. Lúc đó chúng ta chỉ còn cách hứng đạn thôi!" Diệp Minh nói.

"Vậy phải làm sao?" Triệu Thanh sốt ruột hỏi.

Tống Nguy giờ mới lên tiếng: "Anh thử nghĩ xem, các tàu của Cổ Lăng đi ra đi vào bằng đường nào?"

Triệu Thanh hiểu ra, khẽ à lên một tiếng. Nhạc Ly chỉ vào một đường màu xám trên hình chiếu nói:

"Đây chính là tuyến đường ngầm mà chúng ta sẽ đi qua để tránh quickstrike. Đi qua tuyến đường ngầm này, chúng ta sẽ ra khỏi hải phận của Cổ Lăng. Điều không may là chúng ta sẽ phải đối mặt với công nghệ tân tiến của hải cảnh Liên Minh."

Diệp Minh: "Đúng thế! Chính vì vậy, tôi cần mọi người bàn kế hoạch đối phó với hải cảnh Liên Minh, âm thầm tiến ra Hải Vực."

Hải Tâm ôm cái đầu mới lún phún mọc tóc, hỏi một câu rất hợp với nghề mổ xác của anh:

"Tại sao chúng ta nhất quyết phải đi theo đường này? Trên con tàu này? Chúng ta không thể đi bằng cách khác sao? Hãy làm việc với chính phủ Cổ Lăng, xin cấp phép đi qua hải phận..."

Mã Linh cốc đầu Hải Tâm một cái rõ đau, nói:

"Anh bị đần sao? Dấu một tàu ngầm ngay trên đất nước họ, chỉ cần họ tóm được là ra tòa án Liên Minh rồi! À mà không, Cổ Lăng là đất nước quân quyền, có khi họ không buồn xử án đâu, mang ra chém đầu luôn ấy chứ!"

"Được rồi, cách đó không xong, thì tôi vẫn muốn biết tại sao chúng ta phải mạo hiểm đi bằng Tiểu Thần?"

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k). 

Diệp Minh: "Vì Tiểu Thần là tàu ngầm quân sự tiên tiến bậc nhất, trang bị đầy đủ vũ khí tối tân cùng các thiết bị hiện đại, chỉ có Tiểu Thần mới ngăn được vụ thử nghiệm BLS25."

Mắt Hải Tâm lại trợn ngược lên: "Ôi mẹ ơi, tôi đang đứng trên một siêu tàu ngầm quân sự bậc nhất thế giới! Mẹ nó!"

"Lát nữa tôi sẽ giới thiệu với mọi người về thiết bị và vũ khí trên tàu. Hiện tại, tiếp tục bàn việc đối phó với Hải cảnh Liên Minh đi. Tống Nguy, em có ý kiến gì không?"

Tống Nguy từ nãy tới giờ vẫn chăm chú nhìn lên hải đồ bốn chiều, hắn đưa tay di chuyển một vài dữ liệu trên hải đồ, rồi lại chuyển lại vị trí cũ. Cứ như thế mấy lần, cuối cùng hắn mới nói:

"Có thể qua được, nhưng chúng ta ít nhất có một lần va chạm với tàu ngầm Liên Minh."

"Ý cậu nói, va chạm nghĩa là gì?" Triệu Thanh hỏi.

"Tức là sẽ có đụng độ, bị ngư lôi bắn, nếu chúng ta chạy không thoát!"

Diệp Minh nói: "Tiểu Thần có thiết bị gấp không gian, nhưng chỉ xảy ra trong khoảng ba giây. Nếu chúng ta chạy thoát trong khoảng ba giây đó, có thể ra tới Hải Vực. Nhưng trước mắt, phải xác định được điểm đến mới có thể định lượng được hạt fermion để khởi động cơ chế gấp không gian. Nhạc Ly, em thử xem!"

"Không thể dùng nếp gấp không gian được thưa thầy. Ba giây không đủ để vượt qua được hải cảnh Liên Minh!"

"Vậy... chúng ta chấp nhận một lần đụng độ với tàu ngầm tuần tra. Bàn biện pháp tránh ngư lôi." Diệp Minh nói.

Tống Nguy: "Em có cách rồi!"

Diệp Minh thở ra một hơi, mỉm cười nhìn hắn:

"Anh biết mà!"

Nhạc Ly xen vào:

"Cả em nữa!"

Mắt Diệp Minh không rời Tống Nguy khiến Nhạc Ly vì thế mà như mèo mất tai, tiu nghỉu dơ tay lên gãi đầu. Hải Tâm vỗ vỗ vai cậu tỏ vẻ an ủi. "Dẫu sao mắt thầy của em cũng bị tên sinh viên năm tư kia làm cho chói mù rồi. Kẻ mù dở đều không nên chấp!"

Sau khi bàn bạc phương án đưa Tiểu Thần thoát ra Hải Vực, cả đội bắt đầu bàn đến phương án ngăn chặn BLS25. Nhạc Ly nói còn quá xa để quét được thiết kế tàu ngầm BLS25 nên thống nhất tới Hải Vực rồi tiếp tục bàn. Cuối cùng, Mã Linh khẳng định bọn họ đích thị là một đội cảm tử vô danh, nếu có bỏ xác dưới đáy đại dương cũng chỉ được coi như hải tặc. Mặc dù có đen đủi như thế thì cô cũng thấy tự hào, vì ít nhất mình cũng là hải tặc cấp quốc tế, còn hơn là một cảnh sát đặc nhiệm cấp A ở thành phố Hà Phong, chuyên đi bắt trộm vặt.

Hơn mười một giờ đêm mọi người mới giải tán về phòng nghỉ ngơi.

Kể từ khi gặp nhau trên biển, đến giờ phút này Diệp Minh mới có chút thời gian riêng tư với Tống Nguy. Tống Nguy vừa vào phòng đã bị Diệp Minh ôm lấy ném lên giường. Hắn nhăn nhó kêu lên:

"Này này giáo sư, muốn bẻ gãy xương sườn của Tống thiếu gia phải không?"

Diệp Minh đè lên người hắn, hôn từ đỉnh đầu xuống đến cổ, hai tay còn cố ý vạch áo sơ mi của hắn hôn xuống thấp hơn. Tống Nguy vặn mình dưới làn mưa hôn của anh, ôm lấy đầu anh kéo lên:

"Minh Minh, có phải đói lắm rồi không?"

"Phải, ông đây nhịn đến nội thương rồi."

"Nhưng anh biết... hôm nay không được mà!"

"Phải, vì em chưa bình phục, nhưng anh có thể... hôn em mà. Em chỉ việc nằm yên thôi, để anh..."

Diệp Minh đối mắt với Tống Nguy, hai bàn tay hắn vẫn giữ hai bên tai anh, giữ cho cái hôn tham lam của Diệp Minh ngừng lại. Diệp Minh nhìn sâu vào mắt hắn, trầm giọng nói:

"Em có biết, lúc tàu du lịch nổ, anh không thể tìm thấy em, anh đã hoảng sợ thế nào không?"

"Biết!"

"Anh chỉ sợ... lại phải chờ em thêm tám trăm năm nữa. Mà chờ em thêm một ngày anh đã khổ sở lắm rồi. Tống Nguy, hay là... cứ dùng cái còng tay, dính em vào anh đi. Không có em bên cạnh, anh không bình tĩnh được."

Tim Tống Nguy vì những lời này mà nảy lên trong lồng ngực. Hắn thực sự bị một luồng hơi cay sè đè lên sống mũi, khiến mắt hắn sắp sửa bị nung nóng.

Tống Nguy đưa ngón tay cái miết vào môi anh, như đang cố xác định những lời này vừa được thốt ra từ đó. Hắn thực sự thấy đau tim.

"Nguy, em... có yêu anh không?"

Diệp Minh vĩnh viễn không muốn hỏi Tống Nguy câu này, nó như thể biến anh thành một kẻ lằng nhằng đeo bám hắn. Nhưng kể từ khi hắn mất tích dưới biển, mọi quy tắc, mọi sự kiềm chế của anh đã đi đến cực hạn. Anh chỉ muốn nuốt người này vào bụng, để hắn trở thành một thực thể với anh, vĩnh viễn không chia lìa.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Tống Nguy đang đau tim, nghe thấy Diệp Minh hỏi câu này, lại biến thành sốc nặng, miệng mấp máy nửa ngày không nói được gì. Cuối cùng hắn chọn giải pháp là ghì đầu anh xuống, gắn chặt lên môi anh một cái hôn sâu đến hiểm ác. Môi hắn quấn lấy anh, lưỡi như muốn đào sâu thêm trong khoang miệng anh, đến nỗi hắn không còn biết đâu là cái hôn thực sự tiêu chuẩn của Tống thiếu gia, chỉ còn là một tên tham lam khát tình.

Tiếng thở của Tống Nguy ngày càng thêm nặng nề, biến thành tiếng rên trầm thấp. Trong một thoáng, hắn nghe thấy tiếng rên của chính mình, truyền qua hơi thở, lại bị Diệp Minh nuốt mất.

Tống Nguy đến cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của Diệp Minh, đau đớn mà yêu anh, chiếm hữu anh trong khoảnh khắc này. Hắn cũng từng rất sợ hãi khi tỉnh dậy trên hoang đảo mà người hắn nhìn thấy là Victor chứ không phải Diệp Minh. Nhưng như thế thì sao? Tình này nếu đã dấn sâu vào rồi, sau này nếu hắn không thể ở bên anh, thì làm sao để ra đi?

Cơn đau từ thể xác lẫn nơi cơn đau từ nơi tim như nhấn chìm Tống Nguy. Hắn có quá nhiều tâm tư cần phải chôn chặt xuống, nó đang chấn nát nội tạng của hắn. Hắn ghì chặt Diệp Minh trong lòng mình, giam chặt lấy anh, đau đớn đi vào trong anh, như thể muốn nghiền nát anh dưới thân mình. Mồ hôi lấp lánh trên cơ thể để trần của hắn, khuôn mặt hắn tái nhợt. Diệp Minh giữ chặt eo lưng hắn, giữ cho nhịp độ chậm lại, lo lắng hỏi:

"Tống Nguy, em chưa khỏi hẳn, vận động từ từ thôi..."

"Nếu muốn em từ từ, thì anh đừng có quyến rũ em." Tống Nguy càng vận động nhanh hơn.

"Anh... quyến rũ em... khi nào?"

"Anh như thế này... cũng là quyến rũ em rồi. Nếu... anh thật sự... cố tình, thì ... em sẽ vì làm tình với anh mà chết ngay tại chỗ đấy!"

Tống Nguy vừa thở vừa nói, nói xong cũng liền cúi xuống điên cuồng hôn anh...

Nửa đêm, khoang tàu cũng đã tĩnh lặng trở lại, như nghe rõ cả tiếng những sinh vật biển thì thầm ngoài kia. Tống Nguy vì đau và mệt mà nằm sấp trên người Diệp Minh cứ thể ngủ say. Diệp Minh không nỡ làm hắn thức giấc, liền nằm yên chịu đựng. Anh cũng không kéo chăn đắp lên hai người mà tạo nên một tầng hỏa lực bao bọc thấy thân thể cả hai. Tống Nguy từng nói, hắn rất thích hơi ấm rực rỡ của anh khi anh dùng hỏa lực trị thương hay sưởi ấm cho hắn, vì thế anh dùng hai bàn tay ôm lấy lưng Tống Nguy, truyền cho hắn sự ấm áp triền miên...

Ở khoang bên cạnh, Hải Tâm và Nhạc Ly nằm sấp ngắm biển đêm qua kính hồng ngoại gấp khúc. Từ lúc xuống tàu ngầm, Nhạc Ly không lúc nào không háo hức với những điều mới lạ, cậu như một thằng ngố nhà quê ra tỉnh, nhấp nhổm không yên. Ngắm lòng biển chán, Nhạc Ly lật người nằm ngửa nhìn lên trần khoang tàu, hỏi Hải Tâm:

"Anh, làm sao để xác định thiên hướng giới tính của mình?"

Hải Tâm nghe Nhạc Ly hỏi thì giật mình đánh rơi cả kính hồng ngoại.

"Em... hỏi cái này làm gì?"

"Mấy nay em cứ nghĩ về Tống Nguy và giáo sư."

"Đúng là làm hư trẻ con mà!" Hải Tâm vừa nhặt kính lên vừa thở dài lẩm bẩm.

Nhạc Ly lại lật sấp người, nhìn Hải Tâm hỏi rất nghiêm túc:

"Đàn ông làm tình với nhau, thì làm như thế nào?"

Nghe đến câu hỏi này, vị chuyên cầm dao mổ xác kia suýt nữa sặc nước bọt của chính mình. Anh thốc chăn, chui đầu vào trong, vờ không nghe thấy đỡ đau đầu. Nhưng Nhạc Ly chưa được trả lời chưa thỏa mãn, liền giật chăn của anh ra.

"Này, anh có nghe em hỏi không đấy?"

Vai Hải Tâm run nhẹ. Mẹ ơi, đúng là yêu đương trước mặt trẻ con nguy hiểm thấy bà. Vờ ngủ.

Nhạc Ly nhảy vào người anh, cào anh mấy cái như con mèo cào cái thảm lúc động dục, gào lên:

"Anh đừng có mà lờ em đi!"

Hải Tâm hết cách, liền hất cậu xuống, nói:

"Tránh ra, phiền chết đi được!"

"Trả lời em đi, đàn ông làm tình với nhau thì làm thế nào?" Nhạc Ly lại hỏi. Hải Tâm chỉ còn biết âm thầm than khóc, đỏ mặt gắt lên:

"Anh có làm bao giờ đâu mà biết!"

"Anh nói dối, anh lớn bằng này rồi hỏi chuyện đó cũng không trả lời được, đúng là mất mặt!"

Hải Tâm điên tiết gào lên:

"Em có thôi đi không? Muốn biết thì đi tìm hai tên mất nết ấy mà hỏi, sao lại hỏi anh?"

"Ơ... thì... em sợ..."

"Sợ cái cứt chó, hỏi anh thì không sợ à?"

"Cả Tống Nguy và thầy Diệp đều đáng sợ, chỉ có anh là... tốt với em thôi."

"Tốt với em thì em muốn hỏi cái gì thì hỏi à?"

"Ơ... sao tự nhiên anh lại cáu với em..."

"Ờ... thì..."

Hải Tâm trộm nghĩ, thật ra đây chỉ là bài học giới tính mà phụ huynh nên dạy cho đứa trẻ vị thành niên nhà mình thôi. Anh bấm bụng dịu giọng:

"Em muốn biết xu hướng giới tính của mình, thì có thể thử."

"Oa, có thể sao? Thử thế nào? Thử với anh được không?"

Hải Tâm đưa tay đỡ trán, thái dương giật giật.

"Ờ... thì trên mạng có bài kiểm tra đó, em tải về, trả lời các câu hỏi rồi xem đáp án."

"Ôi dễ vậy sao..."

"Ừ, nhưng em không được dùng mạng vệ tinh khi chúng ta đang ở đáy biển!"

"Xì, đúng là lính bắn tỉa nhà quê, thiết bị đầu cuối của em lưu giữ hàng tỷ thông tin trong bộ nhớ ảo cấp 5S, muốn gì cũng có!"

Nhạc Ly liền tha cho Hải Tâm, chui đầu vào chăn hì hục tìm trong thiết bị đầu cuối bài kiểm tra tâm lý giới tính. Ánh sáng lập lòe từ thiết bị của Nhạc Ly khiến cho Hải Tâm mãi mới ngủ được, người cứ như bị dội nước đá, nổi hết da gà da vịt...

Sáng hôm sau, Hải Tâm dậy sớm chuồn ra ngoài. Đang lúc chỉnh lại súng bắn tỉa thì Nhạc Ly xuất hiện, mặt cậu tiu nghỉu, nói:

"Đêm qua em kiểm tra rồi, kết quả... là thiên hướng giới tính của em... không xác định."

Hải Tâm không nhìn cậu, ậm ừ nói:

"Ừm có thể giới tính của em... linh hoạt!"

"Em cũng nghĩ thế, em có thể thích cả nam và nữ!" Nhạc Ly xác định. Bất giác nghe xong câu này, Hải Tâm lại thấy đầu có chút hơi đau, vội vác súng chuồn đi... bắn cá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.