Mười ngày trước.
Đi bộ hết một đêm, Victor Alferov mới thấy một chiếc xe chiếu ánh đèn pha xông qua sương mù. Gã dơ tay ra vẫy, chiếc xe dừng lại, một người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ kéo cửa kính, hỏi gã:
"Sao thế anh bạn? Lên đi kẻo chết lạnh!"
Anh ta hất hàm ý bảo vào ghế sau. Victor liền mở cửa leo lên. Trong xe có hai người đàn ông, một người có khuôn mặt tròn, thân hình khá mập mạp, vừa lái xe vừa hát theo tiếng radio rè rè. Người ngồi ghế phụ ăn mặc như một quân nhân, nhưng trông có vẻ nhếch nhác, mệt mỏi. Tia ánh mắt sắc lạnh về phía người kia, Victor chỉ quan sát mà không mở lời. Cuối cùng, người kia cũng nói trước.
"Tôi là Ngụy Hải Lan."
"Cảm ơn các anh đã cho đi nhờ."
Đương nhiên người lái xe không biết tiếng Anh, anh ta vẫn tiếp tục hát bằng tiếng bản địa.
"Có vẻ như chúng ta đều gặp phải con mồi có thực lực cao rồi!"
Ngụy Hải Lan thản nhiên nói. Victor bình tĩnh liếc nhìn hắn, lạnh lùng trả lời:
"Phải, đều là chưa hoàn thành nhiệm vụ."
"Nếu tôi đoán không nhầm, anh đến từ C.S.I?" Ngụy Hải Lan nhìn qua kính chiếu trong xe, quan sát Victor, nhưng tuyệt nhiên không thấy sắc mặt gã thay đổi.
"Đúng vậy, còn anh ở đội K."
Ngụy Hải Lan thầm nghĩ: "Không hổ danh là sát thủ cấp AAA."
Anh ta nói: "Đúng thế!"
Một lúc sau, không thấy Victor nói gì, Ngụy Hải Lan quay xuống, chìa bàn tay ra với Victor:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/3420382/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.