🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngay lúc này, tại phòng làm việc của sếp Lâm, Triệu Thanh lặng im không nói gì, chờ phán quyết. Lâm Nhược Hàn vẫn chưa hết tức giận, hùng hổ cầm cốc nước dốc hết vào miệng rồi đặt mạnh xuống bàn.

"Triệu Thanh, nếu cậu còn tâm tư khác, thì đừng có trách tôi. Tập trung vào đống lộn xộn ở safe house cho tôi, nếu để Tổng Cục Đông Bắc biết được, sẽ lột da chúng ta, tôi cũng lột da cậu." Lâm Nhược Hàn đe dọa.

"Yes sir!"

Triệu Thanh rời khỏi phòng sếp Lâm, vội chạy ra ngoài tìm Mã Linh. Mã Linh lúc này đã xuống hầm để xe, ngồi trên xe BR-11 nổ máy nhưng chưa rời đi. Triệu Thanh biết chắc Mã Linh đang đợi mình, anh liền tiến đến. Thấy Mã Linh mắt vẫn còn đỏ, Triệu Thanh bỗng thấy đau xót, nhắc nhở cô:

"Dù chuyện gì xảy ra, cũng phải quan tâm đến bản thân một chút. Cô về nghỉ ngơi vài ngày đi, tôi có người quen bên cục cảnh sát Băng Sơn, có thể..."

"Được rồi, không cần an ủi tôi, là lỗi của tôi." Mã Linh ngắt lời. Cô đội mũ bảo hiểm lên đầu, chuẩn bị rời đi. Triệu Thanh đặt tay lên cổ tay cô, bóp nhẹ, thì thầm nói:

"Mã Linh, có người truy cập hồ sơ của Tống Nguy!"

Bàn tay đang chuẩn bị vê ga của Mã Linh chợt khựng lại.

"Cho tôi thông tin đi!"

"Là một tài khoản của người tên là Nhạc Ly, sinh viên Học viện di truyền." Triệu Thanh nói.

Đôi mày thanh tú của Mã Linh nhíu chặt. Một sinh viên của Học viện di truyền thì liên quan gì đến Tống Nguy, cậu ta tìm kiếm thông tin của Tống Nguy làm gì? Cô bỗng thấy mọi việc ngày càng trở nên rối rắm.

"Mã Linh, hôm qua, phòng thí nghiệm của Học viện di truyền bị đập phá, cô nên điều tra từ đó."

"Cảm ơn anh!" Mã Linh dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ lên tay Triệu Thanh, ánh mắt bày tỏ sự biết ơn. Triệu Thanh đau xót nhìn cô:

"Cô phải thật cẩn thận, nếu cần hỗ trợ, hãy gọi vào số máy riêng của tôi!"

"Tôi biết rồi, tạm biệt!"



Mã Linh phóng vụt đi, Triệu Thanh liền quay lại đội điều tra, đến phòng pháp y tìm Hải Tâm.

Tại phòng làm việc của Tống Phi, Tống Nguy nằm dài ra ghế sofa, còn Tống Phi thì ngồi nghiêm trang trên chiếc ghế đối diện. Nếu như Tống Nguy có vẻ đẹp buông thả, đôi phần hoang dã, thì Tống Phi chính là mẫu người chuẩn mực không tỳ vết. Trong cái nhìn của Tống Nguy, anh hai luôn là người nuông chiều hắn nhất, hắn có thể làm gì tùy thích, Tống Phi đều không trách cứ. Kể từ khi Tống Long bỗng nhiên đột quỵ phải nằm liệt giường, Tống Phi càng ngày càng để ý đến Tống Nguy hơn.

"Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra mấy ngày nay?" Tống Phi dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tống Nguy.

"Em chỉ đốt Wall-on thôi, vì Lâm Phong lại chọc tức em, không ngờ hắn ta lại truy sát em đến cùng." Tống Nguy hờ hững nói.

"Mẹ kiếp, Tống Nguy, em có thể nói thật với anh một lần không?" Tống Phi đứng bật dậy, sự kiềm chế đã đến cực hạn. Chưa bao giờ thấy anh hai tức giận đến thế, Tống Nguy cũng giật mình, hắn bật dậy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ngước đôi mắt vô tội lên nhìn Tống Phi.

"Anh, thật ra... cũng không hẳn là chuyện đốt sòng bài. Em có lấy ở Lâm thị một thứ..." Tống Nguy sợ hãi nói.

"Là lấy cái gì?" Mắt Tống Phi như bốc lên một ngọn lửa, hai tay đã cuộn thành nắm đấm, vặn vẹo ngồi xuống. Đối với Tống Nguy, anh ta phải thật sự kìm chế mới xong.

"Em cũng không biết, một lá bài bằng hợp chất Aerogel... " Tống Nguy vừa nói vừa đưa ánh mắt hoang mang nhìn Tống Phi.

"Một lá bài Aerogel? Vậy mà chúng truy sát em?" Tống Nguy kinh ngạc.

"Em đánh mất nó rồi, trong lúc chạy trên giao lộ." Tống Nguy nói.

Toàn thân Tống Phi như đang run lên.

"Em có biết lá bài đó là gì không?"

"Em không biết, chỉ là thách đố với Lâm Phong lấy xuống chọc tức hắn ta thôi!"

"Mẹ kiếp!" Tống Phi đấm một tay xuống bàn, chiếc cốc thủy tinh nảy lên.

"Giờ thì vui rồi!"

Tống Nguy đến bên cạnh anh ta, đưa bàn tay gầy trắng trẻo lên xoa xoa nắm tay của Tống Phi.

"Anh hai, là em sai rồi, em xin lỗi, từ nay sẽ không chọc vào cái tổ ong ấy nữa!"

"Giờ nói sai e là đã quá muộn rồi, em tự mà lo liệu tai họa đi!"

"Chẳng phải Lâm Phong rất nể anh sao? Chuyện này... có thể bàn bạc lại với anh ta!"

"Còn nói nữa, anh sẽ giết em đấy!" Tống Phi bực tức đứng dậy, hùng hổ bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Tống Nguy nhìn theo anh ta, nhếch miệng cười cười. Hắn lôi từ tay áo ra một lá bài mỏng màu bạc, bên trên là biểu tượng một ngọn lửa đang cháy, ngắm nghía một lúc rồi cất cẩn thận vào ví, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Bạch Thành và Bạch Hữu đứng hai bên như hai pho tượng giống nhau như đúc. Cả hai cúi đầu chào Tống Nguy khi cậu đi ra.

"Thiếu chủ!"

"Thiếu chủ!"



Tại sân thượng của tòa nhà, Tống Phi gửi một tin nhắn đến số máy không có trong danh bạ: "Cậu ta nói đánh rơi bản danh sách trên giao lộ, ngài hãy cho người đi tìm. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi cậu ta!"

Phía bên kia gửi tới tin nhắn tới: "Làm cho tốt vào, nếu không thỏa thuận của chúng ta sẽ bị hủy bỏ!"

Tại căn hộ chung cư cao cấp đường số Hai, Diệp Minh sau khi cho người dọn dẹp căn hộ, gia cố lại cánh cửa bị đập phá, liền gọi điện sang Mỹ. David Phương là bạn học của anh hồi còn ở Mỹ, hiện anh ta đang là Hiệu trưởng trường liên cấp Green House, New York. Khi Diệp Minh gọi tới, David Phương nhận điện thoại của anh, giọng vui mừng.

"Lão Diệp, tưởng anh quên tôi rồi chứ?"

"Vẫn luôn nhớ tới anh, chỉ là chưa có cớ viếng thăm thôi!"

"Thôi không cần diễn kịch với tôi nữa, anh cần gì?"

"Tôi cần tra thông tin về một học sinh của trường anh." Diệp Minh vào thẳng vấn đề.

"Là ai?"

"Một người tên Tống Nguy, con của Tống Long, Chủ tịch Tập đoàn tàu thủy Tống thị, cách đây khoảng mười ba năm!"

"Ồ, sao anh lại có hứng thú với cậu nhóc này? Tôi thật sự có chút ấn tượng. Tuy nhiên không giúp được anh nhiều vì cậu ta chỉ xuất hiện ở trường có một lần duy nhất."

"Vì sao?"

"Cũng không rõ lý do, gia đình cậu ta nộp hồ sơ xong, chỉ mấy ngày sau lập tức chuyển trường cho Tống Nguy."

"Chuyển trường ư? Chuyển đi đâu?" Diệp Minh hỏi dồn.

"Theo nguyên tắc, khi chuyển trường chúng tôi sẽ phải làm công văn gửi sang trường mà cậu ta sẽ chuyển đến, tôi cũng có lưu bản sao hồ sơ của cậu bé, nhưng rất tiếc... mới đây, phòng hồ sơ bị hỏa hoạn, cháy mất một phần tài liệu, số hồ sơ của các học sinh từ hơn mười năm trước đều bị cháy rụi."

"Không thể nào, ít nhất anh cũng phải nhớ được cậu ta chuyển đi đâu chứ?"

"Giáo sư Diệp... thật lòng mà nói, tôi không biết trí nhớ của tôi có vấn đề gì không, nhưng là một cái tên mà tôi chưa từng nghe nói tới. Trường C.S.I."

"C.S.I? Chỉ có vậy thôi sao?"

"Đúng, chỉ có thế?"

"Có khi nào Tống Long chỉ bịa ra cái tên đó thôi?"

"Không, chính ông ta yêu cầu viết giấy chuyển trường."

"Ok, tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu, cảm ơn anh nhiều lắm, lão Phương!"

"Hy vọng một ngày anh sẽ ghé thăm tôi, thật đấy, lão Diệp..."

Diệp Minh đã cúp máy từ khi nào.



Anh gọi cho Nhạc Ly bảo cậu ta tìm thông tin về trường C.S.I.

Đã mấy ngày đêm anh không ngủ, hiện tại đã cảm thấy cơ thể gần như không thể chịu đựng nổi. Anh nằm xuống giường nhưng không thể chợp mắt. Mấy trăm năm qua anh đã quên đi nhiều thứ, kể cả Diệp Phong, Lãnh Phong Vân là những người thân cuối cùng đã "rời đi" từ hai trăm năm trước, anh cũng chỉ còn nhớ lờ mờ gương mặt của họ. Còn Lãnh Vu Thần, kẻ đã chết trước đó gần tám trăm năm, thì anh lại không thể xóa đi một chút ký ức nào. Khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười và cả nắm tro tàn mà Lãnh Vu Thần để lại cũng vẫn vô cùng sống động, như thể hắn vẫn ở đây ngày hôm qua.

Tống Nguy xuất hiện tô thêm những nét vẽ vốn đã rất rõ ràng về Lãnh Vu Thần trong tâm trí anh, trong cuộc đời dài đằng đẵng của anh - người sót lại cuối cùng của bộ tộc trường sinh trên Địa cầu này.

Nhưng hiện giờ, hắn ta đang ở đâu? Bất cứ bất trắc nào đến với hắn cũng khiến anh không thể chịu nổi. Từ lúc nhìn thấy Tống Nguy, anh đã mặc định sẽ bảo vệ hắn, bù đắp lại cho hắn những nỗi đau từ kiếp trước.

Diệp Minh thở dài, nghe đêm đông rơi qua lớp tường dày, nghe đêm rơi qua hơi thở của chính mình. Anh nằm co mình lại, cảm giác như hàng trăm năm về trước, nằm bên cơ thể ấm áp của Lãnh Vu Thần, thu gọn trong vòng tay của hắn, vượt qua những cơn mơ đầy kinh hãi, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Những năm tháng ấy... không bao giờ còn có thể quay lại được nữa...

"Là do ta ích kỷ, thản nhiên sống trong sự bao bọc của ngươi. Là ta không quan tâm ngươi, không thấu hiểu nỗi khổ của người. Là ta phụ ngươi... Tiểu Thần..."

Những tiếng nức nở trong cơn mơ lâu rồi mới quay trở lại, như muốn xé toang lồng ngực của Diệp Minh, khiến anh đau nhức, vật vã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.