Nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Tống Nguy, Diệp Minh có đôi chút chần chừ. Anh không định làm gì hắn, chỉ là muốn thu nhận cái cảm giác mà anh cho rằng mình bị thiệt thòi từ mấy trăm năm trước. Lãnh Vu Thần lúc nào cũng vừa nâng niu, vừa tìm cách lấy lãi trên người anh.
"Tống Nguy, cậu rất giống người ấy!" Diệp Minh thì thầm nói. Mùi thơm từ hơi thở rất gần của anh khiến lông tơ của Tống Nguy dựng đứng. Không hiểu sao trong lòng hắn khi nghe Diệp Minh thốt ra câu này, lại có chút thất vọng. Chỉ vì hắn giống người nào đó mà vị này bán mạng vì hắn sao?
"Thì ra là thế..." Tống Nguy buông lời.
"Cậu thất vọng phải không?" Diệp Minh vẫn khóa chặt lấy hắn, nhìn vào mắt hắn. Tống Nguy cụp mắt xuống, trốn tránh mắt anh.
"Tôi việc gì phải thất vọng, chỉ sợ anh bóp chết tôi thôi!"
"Tống Nguy..." Diệp Minh gọi cậu. Hắn trừng mắt nhìn anh. Hơi hoang mang.
"Gì?"
"Tôi thích cậu!" Diệp Minh nói.
"Đồ điên, nói linh tinh!" Tống Nguy đạp tứ tung, nhưng vẫn bị kẹp chặt.
"Phải, tôi nói linh tinh, nói sai rồi! Tôi không thích cậu..." Diệp Minh bình tĩnh nói.
Tống Nguy:???
"Tôi không thích cậu, là tôi yêu cậu!"
Tống Nguy: "Ôi đệch!"
Diệp Minh đưa một bàn tay lên vuốt nhẹ những sợi tóc trên trán hắn, dịu dàng nói:
"Tìm được cậu rồi, tôi sẽ không để ai làm hại cậu, cũng không để mất cậu lần nữa!"
Tống Nguy đầu óc loạn xạ, thầm nghĩ: "Lần nữa là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762228/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.