Mã Linh, Triệu Thanh đang đứng trong phòng pháp y. Hải Tâm trầm mặc nhìn mấy cái bàn để xác trống không, mắt anh gần như trống rỗng. Kẻ nào đó đã cuỗm cả sáu cái xác ngay trước mũi anh, chỉ trong chớp mắt.
Triệu Thanh chỉ ra cửa sổ nói:
"Cửa vẫn đóng kín, chốt còn chưa bật lên đúng không?"
"Hẳn là thế!"
"Cửa chính không khóa?
"Lúc đó anh ở trong phòng, hơn nữa, dưới lầu còn có bác Tôn trực đêm. Mà em nghĩ sao, tòa nhà của chúng ta nằm trong Cục Cảnh sát, an ninh có khác gì tòa nhà Tống thị đâu, làm sao chúng có thể vào?" Hải Tâm cầm cái bút, đưa vào miệng cắn cắn.
"Anh có chắc rằng mình chỉ ngủ gật có mấy phút không?" Mã Linh hỏi.
"Lúc anh ngủ mới có hai giờ sáng, lúc tỉnh dậy hai giờ mười lăm!" Hải Tâm trả lời.
"Hành động mười lăm phút mà mang được sáu cái xác ra khỏi Cục Cảnh sát. Có khi nào... mấy cái xác tự đứng dậy bỏ đi không?" Triệu Thanh nói giọng hù dọa.
Mã Linh: Oa oa!
Hải Tâm: "Cũng có khả năng đó!"
Triệu Thanh: "Hả? Anh đừng có hù tụi em!"
Hải Tâm lấy một tập giấy ở trên bàn, đưa cho Triệu Thanh.
"Chưa nói với tụi em, mấy cái xác đều có cùng nhóm máu. Hơn thế nữa, mấy thi thể này hoàn toàn không có trong hồ sơ của Cục Dân điều. Nói chung, chúng thực sự là những... bóng ma."
Cả ba cùng im lặng. Mã Linh sau một phút bàng hoàng, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ý sếp Lâm thế nào?"
"Tiếp tục điều tra từ phía Tống Nguy. Hiện tại cậu ta bị coi là có án bởi vụ đốt Wall-on, có thể đưa về Cục điều tra. Tuy nhiên hiện nay đã mất tích. Các đầu mối đều bị đứt. Mã Linh, lúc giao chiến với những kẻ này ở safe house, có thấy biểu hiện gì khác thường không?" Triệu Thanh hỏi.
Mã Linh ngẫm nghĩ lại tình hình lúc đó khá lộn xộn, bây giờ bình tâm lại cô mới thấy quả có chút kỳ lạ.
"Tất cả bọn chúng đều có thao tác dùng súng, võ thuật khá giống nhau, cách ra đòn cũng tương tự. Đặc biệt rất nhanh nhẹn và có sức mạnh khủng khiếp. Nếu không nhờ tôi bắn chính xác thì chưa chắc đã hạ được."
Hải Tâm: "Nghe cứ như một đội quân nhân bản!"
"Rất có khả năng!" Triệu Thanh khẳng định.
"Vậy việc chúng đến lấy xác đi là muốn che dấu nguồn gốc của những kẻ này? Đằng sau đó chắc chắn ẩn chứa nhiều bí mật. Tôi cũng đã điều tra phía Lâm thị, hầu như không biết gì về vụ này, thậm chí Tống Nguy đã nói dối, khi anh ta rời khỏi Wall-on, không có người của Lâm thị truy sát. Lâm Phong cho biết lúc đó lo dập lửa, không để ý Tống Nguy chạy ra ngoài!" Mã Linh nói.
"Vậy chắc hẳn có ai đó, thừa dịp này, giết Tống Nguy rồi đổ thừa cho Lâm thị." Triệu Thanh suy tư.
"Nếu vậy thì đầu mối càng khó khăn rồi. Tống Nguy hiện giờ không biết ở đâu. Mã Linh, em có thử gọi cho cậu ra không?" Hải Tâm hỏi.
"Em có gọi rồi nhưng đã ngoài vùng phủ sóng. Tống Nguy rất đề phòng, kể từ khi bị truy sát đều thay đổi số điện thoại. Nhưng có một người có liên quan đến Tống Nguy lần này..." Mã Linh nói.
"Có phải là giáo sư Diệp của Học viện di truyền?"
"Đúng vậy. Theo em biết thì trong lúc Tống Nguy chạy khỏi Wall-on, đã va phải xe của Diệp Minh, sau đó, Diệp Minh mang theo Tống Nguy chạy khỏi truy sát" Mã Linh nói, nhưng không nhắc đến chuyện cô và Diệp Minh xông vào Tống thị cứu hắn.
"Nhà của giáo sư Diệp, hôm qua đã bị tấn công." Triệu Thanh nói. "Kẻ nào đó đã đánh sập ngôi nhà bằng hai quả XM-30."
"Đã tra camera chưa?" Mã Linh hỏi.
"Đã tra toàn bộ, khoảng thời gian xảy ra sự việc, toàn bộ camera trên toàn thành phố đều... ngừng hoạt động." Triệu Thanh nói.
Mã Linh, Hải Tâm cũng bật thốt lên: "Không thể nào!"
"Đúng vậy, sau đó Diệp Minh có đến phòng cảnh sát số Ba của Cục Cảnh sát để lấy lời khai. Về cơ bản, anh ta nói không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ vừa mới bước ra ngoài định đến Học viện thì nhà bị bắn tung. Toàn bộ đều hư hỏng. Sau khi lấy lời khai, anh ta liền rời đi, không thấy tung tích." Triệu Thanh trầm mặc.
Im lặng kéo dài mấy phút.
Hải Tâm cuối cùng lên tiếng: "Mã Linh, hay em đến Tống thị một chuyến xem sao? Khai thác Tống Phi. Sau đó, hãy thử đến Lâm thị xem có thể điều tra thêm được gì?"
"Được, sáng mai em và Triệu Thanh sẽ đi!"
"Hai đứa cẩn thận!"
"Giải tán thôi!"
Mã Linh và Triệu Thanh ra khỏi phòng Pháp y. Hải Tâm tiếp tục công việc của mình. Anh cầm kẹp gắp một sợi tóc, đặt dưới ống kính máy soi phân tử...
Lúc này, Nhạc Ly đang ôm cái phao hình con vịt nổi dập dềnh ở vùng biển phía Tây. Vào thời điểm này, khi phía Đông đang chìm trong giá rét, thì phía Tây vẫn chói chang, là nơi người dân phía Đông đi tránh rét, tìm cảm giác của mùa hè. Bơi vịt chán chê, Nhạc Ly mò lên bờ nằm phơi nắng, lướt điện thoại. Cậu chụp vài tấm ảnh mấy anh trai body sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn gửi cho Tiểu Hà.
"Này, Tiểu Hà, cậu đến đây đi, toàn trai đẹp!"
Tiểu Hà gửi một cái biểu tượng xì mũi:
"Không đẹp bằng thầy Diệp!"
"Hừm, cậu lúc nào cũng thầy Diệp, bộ mê thầy rồi hả?"
"Trong lòng tôi, thầy Diệp là đẹp nhất!"
"Cứ mơ đi, còn lâu có cửa!"
"Mà ở chỗ tôi đang là buổi tối, không nói chuyện nữa, tôi đi ngủ đây!"
Đúng lúc còn đang tán róc, người vừa nhắc đến đã lập tức hiện hồn. Số của Diệp Minh gọi tới. Nhạc Ly liền bắt máy.
"A lô thầy!"
"Nhạc Ly, em có ổn không?"
"Em ổn. Em đang nghỉ mát ở biển."
"Làm phiền em một chút, lát nữa, có thể tra giúp thầy thông tin về Tống phu phân không?"
"A! Thực ra lần trước khi tra thông tin về Tống thị, em cũng đã tra ra Tống phu nhân nhưng nghĩ thầy không cần thông tin của bà ta nên cũng quên không nói."
"Tốt rồi, em nói xem!"
"Tống phu nhân tên thật là Hàn Anh, bà ta là chuyên viên kỹ thuật của Viện Hải dương học Đông Bắc Cực. Cách đây hai mươi năm, bà ta gặp tai nạn trong một lần đi khảo sát hải dương ở biển Hải Vực, không tìm thấy tung tích. Lúc đó, Tống Phi lên hai tuổi, Tống Nguy mới sinh được vài tháng."
"Lúc đó, Tống thị có phản ứng gì không?"
"Hoàn toàn không. Tống Long lên truyền hình chia sẻ về cái chết của vợ. Viện Hải dương học Đông Bắc Cực cũng thực hiện lễ truy điệu Hàn Anh với những cống hiến của bà cho ngành hải dương học. Tuy nhiên, em tìm thấy một thông tin lạ, một tờ báo moi móc sự việc này, cho rằng Hàn Anh biết gì đó về việc các quốc gia thử nghiệm loại tàu ngầm năng lượng tại Hải Vực, cho nên bà bị thủ tiêu."
"Sau đó thì sao?"
"Phóng viên tờ báo này họ Triệu, sau đó bị tai nạn giao thông, bài báo không thể tiếp tục ra kỳ mới. Mọi chuyện chấm dứt từ đó."
Diệp Minh lặng đi trong điện thoại một lúc. Nhạc Ly hỏi lại:
"Thầy, thầy có cần em điều tra gì nữa không?"
"Nhạc Ly, em là một thiên tài!"
Nghe Diệp Minh khen, Nhạc Ly cười toe toét. Cậu vừa định tạm biệt thầy thì chợt thấy một thứ ánh sáng lóe lên, theo phản ứng sinh tồn, Nhạc Ly liền lăn một vòng trên cát. Cái điện thoại của cậu văng xuống biển, cậu cũng lăn theo. Viên đạn bắn trượt xuống cát khiến cát bắn lên tung tóe.
Trên bờ biển, mọi người vẫn vô tư cười đùa, đi lại, chẳng mấy chốc tên sát thủ đứng trên nóc tòa nhà khách sạn gần bờ biển đã không thấy bóng dáng Nhạc Ly đâu nữa.
Tại Trúc Sơn, Diệp Minh nghe tiếng đạn bắn, tiếng nước ầm ào rồi im bặt. Anh ra sức gọi lại nhưng máy của Nhạc Ly đã ngoài vùng phủ sóng. Diệp Minh thẫn thờ, toàn thân lạnh toát. Không biết Nhạc Ly sống chết thế nào. Anh vội bấm máy gọi cho Tiểu Hà, thấy cô đã bắt máy ngay.
"Tiểu Hà, em đang ở đâu?"
"Em đang ở Trúc Sơn."
"Thật may, có chuyện rất gấp, cho thầy địa chỉ, thầy lập tức đến đón!"
"Có chuyện gì vậy thầy? Em..."
"Không còn nhiều thời gian, mau nói địa chỉ!"
Tiểu Hà lắp bắp đọc địa chỉ, thấy Diệp Minh cúp máy.
Trước đó, kể từ khi cứu Tống Nguy từ tay bọn lính đánh thuê tại ngôi nhà bỏ hoang, Diệp Minh bế hắn chạy ra xe. Đặt Tống Nguy lên ghế sau, anh liền dùng hỏa lực cầm máu vết thương ở đùi cho Tống Nguy. Anh kê cái ba lô dưới đầu hắn, đặt hắn nằm thẳng ra ghế sau rồi lái xe rời đi. Trên đường đi, anh gọi điện cho Nhạc Ly, sau đó gọi cho Tiểu Hà. Tiểu Hà vừa đọc địa chỉ, lập tức anh quay xe chạy đến chân một con dốc, nơi khách sạn mà Tiểu Hà đang ở. Hóa ra cô cũng đi du lịch tại nơi này.
Khi Diệp Minh đến nơi, Tiểu Hà đã đứng đợi ở cửa, trên vai cô là cái ba lô du lịch cỡ vừa. Diệp Minh bảo cô ngồi lên ghế phụ rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Nhìn sắc mặt anh, Tiểu Hà khẽ run lên. Cô đang không biết có chuyện gì xảy ra. Ban nãy khi nhắn tin với Nhạc Ly, bỗng nhiên cậu im bặt, một lúc sau lại thấy thầy Diệp gọi tới, hối hả đến đón cô. Mãi sau, Tiểu Hà mới lên tiếng:
"Thầy, có chuyện gì vậy? Người kia... còn sống không?" Cô liếc mắt về phía ghế sau nơi Tống Nguy máu me be bét đang nằm.
"Có lẽ Nhạc Ly gặp chuyện rồi. Đều là tại thầy. Thầy không muốn em gặp chuyện, trước mắt hãy ở cạnh thầy đã. Tiểu Hà, xin lỗi em!"
Tiểu Hà sợ đến phát khóc, nước mắt cô khắp trào ra đến nơi. Diệp Minh khẽ thở dài. Anh không ngờ sự việc lại diễn biến theo cách này. Nhưng dù nó diễn biến theo cách nào anh cũng phải bảo vệ Tống Nguy và hai học trò của mình. Bây giờ không có cách nào khác là phải tập trung một chỗ. Hiện tại không biết Nhạc Ly ra sao, trong lòng anh như lửa đốt.
Diệp Minh lái xe lên một con đường nhỏ ngược dốc, đi vào khu nghỉ mát sinh thái Mỹ Trúc. Vào ban đêm, chỉ có mấy khu nhà nghỉ còn sáng đèn, Diệp Minh không vào khu nhà nghỉ, anh cho xe chạy ngược con dốc, đi lên rừng trúc tối om. Hai bên đều là trúc, một màu đêm đen đến rờn rợn. Diệp Minh đỗ xe trước một thác nước lớn. Tiểu Hà run rẩy hỏi:
"Thầy, tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Tạm thời, chỉ có nơi này an toàn. Tiểu Hà, đừng sợ. Bây giờ em phải làm theo lời thầy. Trước mắt, chúng ta sẽ đi xuyên qua cái thác kia vào bên trong. Ở bên trong sẽ an toàn."
"Vâng..." Tiểu Hà run đến nỗi răng môi va vào nhau.
Diệp Minh mở cốp xe lấy ra một cái ba lô lớn, rút ra một cái đèn pin, đeo ba lô lên vai, khoác thêm cái ba lô nhỏ của Tống Nguy, sau đó bế hắn lên, ra hiệu cho Tiểu Hà đi theo sau.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Diệp Minh reo, anh bảo Tiểu Hà đang rảnh tay nghe giúp. Là một số máy lạ.
"Thầy, em vừa bị bắn... em... em rất sợ" Tiếng Nhạc Ly. Người nghe máy là Tiểu Hà, khi nghe Nhạc Ly nói xong cô sợ đến mức làm rơi điện thoại. Lật đật nhặt nó lên, cô bật loa ngoài. Giọng Nhạc Ly:
"Thầy... đang ở đâu? Em sợ lắm!"
"Đừng sợ, Nhạc Ly. Hiện tại em ở cách chỗ thầy rất xa. Bây giờ, em hãy lên chuyến bay sớm nhất đến Bạch Thành. Em biết Bạch Thành chứ? Sẽ đi mất hơn hai tiếng đồng hồ. Xuống sân bay Bạch Thành, em tìm một khách sạn lớn nhất, thật lớn, ở đó đợi thầy, được không?"
"Dạ... được... được ạ!"
"Em cứ bình tĩnh, em rất thông minh, không có kẻ nào làm gì được em đâu!"
"Vâng thầy!"
"Đến khách sạn thì tìm máy điện thoại khác, gọi cho thầy!"
"Vâng!"
Sau khi cúp máy, Diệp Minh tiếp tục bế Tống Nguy đi vòng qua con đường mòn, đến gần thác nước. Đêm vùng Đông Bắc thật lạnh, Tiểu Hà run đến mức chân tay co quắp. Diệp Minh chấn an cô:
"Tiểu Hà, ngay sau dòng thác này là một cái hang, chỉ cần vượt qua là an toàn rồi. Bây giờ, em đứng đợi thầy ở đây, thầy đưa Tống Nguy vào trước rồi quay lại đón em. Được không?"
Tiểu Hà nhìn quanh thấy cả rừng trúc tối om, đen ngòm, tiếng côn trùng kêu nghe rờn rợn. Cô bật khóc.
"Thầy... phải thật nhanh lên đấy!"
"Được rồi, một phút thôi!"
Tiểu Hà gật gật, Diệp Minh liền bế Tống Nguy đi qua dòng thác, mất hút vào bên trong. Chỉ một phút sau đã thấy anh trở ra.
"Tiểu Hà, thầy cũng phải bế em!"
"Được ạ!"
Diệp Minh bế Diệp Hà lên như bế một bé con, cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại. Lúc mở ra đã thấy mình ngồi trên một phiến đá lớn. Bên cạnh cũng có một phiến đá, là Tống Nguy đang nằm. Chiếc đèn pin được Diệp Minh treo lên vách đá, rọi một luồng ánh sáng yếu ớt xuống hang động. Quả nhiên ở đây ấm hơn bên ngoài một chút nhưng vẫn lạnh toát.
"Tiểu Hà, thầy có thể giúp em ấm lên bằng hỏa lực của thầy. Trước mắt thầy sẽ dấu chiếc xe đi đã, em đợi thầy một chút. Em có mang theo khăn len không? Phiền em đắp cho Tống Nguy!"
"Dạ được!"
Diệp Minh hài lòng sải bước ra ngoài trong bóng đêm. Anh dừng chân trước thác nước, khẽ đưa tay ra, hướng về phía chiếc xe ô tô, từ từ nâng cánh tay lên. Chiếc xe chuyển động trong bóng tối, bốc dần lên cao cho đến khi khuất trên những cành trúc dày đặc. Những cây trúc biến thành bệ đỡ, giữ chiếc xe chắc chắn ở trên cao.
Sau đó, Diệp Minh quay trở lại hang động. Trước đó, anh đã dùng hỏa lực hong khô quần áo cho Tống Nguy để hắn đỡ lạnh. Anh quay lại, bảo Tiểu Hà lấy quần áo trong ba lô trải xuống phiến đá rồi bảo cô nằm lên.
"Giờ em có thể ngủ một giấc!"
Tiểu Hà chưa kịp có phản ứng thì đã thấy Diệp Minh đặt bàn tay lên trán cô, một luồng khí ấm áp truyền tới, tiếp theo là cơn buồn ngủ.
Sau khi Tiểu Hà chìm vào giấc ngủ, Diệp Mình đến bên cạnh Tống Nguy, nằm xuống bên cạnh, ôm hắn vào lòng.
Mấy trăm năm về trước, cũng trong thạch động này, Lãnh Vu Thần đã từng bế anh vượt qua con thác đổ, cẩn thận đặt anh xuống mặt đất, đặt cung tên vào tay anh, dạy anh bắn tên.
Chỉ tiếc rằng, mũi tên đầu tiên anh bắn ra lại là bắn vào hắn!
Diệp Minh nén tiếng thở đau tức trong lồng ngực, đè Tống Nguy trong lòng, mong truyền cho hắn thêm thật nhiều ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]