Tại tòa nhà Tống thị.
Lâm Cố Phương ngồi trên một chiếc xe màu đen bóng nhoáng, từ từ tiến vào cổng chính. Tống Phi ra tận cổng đón ông ta. Lâm Cố Phương bước xuống xe, thân thiện khoác tay Tống Phi. Ông ta nói:
"Tống Phi, bác rất lo lắng cho Tống Nguy, hiện giờ nó..."
Mặt Tống Phi cũng ngập tràn nỗi buồn thương. Anh ta nắm chặt lấy tay Lâm Cố Phương.
"Bác Lâm, cháu đã cho người đi tìm tung tích Tống Nguy, cũng đã báo lên Cục Cảnh sát. Nhưng cháu vẫn thiên về khả năng em ấy bỏ nhà đi đâu đó thôi. An ninh của Tống thị..."
"Bác cũng cho là thế, nhưng dù có bỏ đi đâu cũng phải nói với cháu một tiếng chứ. Gần đây, nó rất kỳ lạ..."
"Bác Lâm, việc cháy Wall-on, cháu rất tiếc... cũng tại cháu chiều em ấy quá!"
"Chuyện vặt thôi mà. Ta đâu biết nó lại có hứng thú với lá bài biểu tượng như thế, cũng tại tụi nhóc nghịch ngợm, thách đố nó. Bọn trẻ bây giờ thật không còn gì để nói. Trong ba đứa các con, bao gồm cả Lâm Phong, có mỗi mình con là tu chí, còn hai đứa kia, bác không biết phải nói thế nào với Tống Long!"
Nhắc đến Tống Long, Lâm Cố Phương lại thấy phiền não. Ông ta ngước mắt lên nhìn tòa nhà ở phía Tây, lắc đầu nhẹ nhẹ:
"Ông ấy nằm đã hai năm rồi, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Việc lớn nhỏ của Tống thị một mình con phải gánh vác rồi."
Tống Phi cũng trầm mặc.
"Chỉ mong ba sớm tỉnh lại, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762217/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.