“Phụ thân, đây là thợ làm cùng trong phường thêu.” Bạch Thiên Thiên đoạt lấy giải thích, vừa nhăn nhó vừa kéo vạt áo cúi thấp đầu.
Sở Thành Tường trợn mắt, Bạch tú tài cười hỏi: “Hắn ta cũng sẽ thêu?”
Nhị thiếu gia cảm thấy Bạch Thiên Thiên toàn nói bậy, cách ăn mặc này của hắn cũng khiến cho dù là ai cũng không tin hắn là thợ thêu trong phường thêu, vì vậy hắn rất khiêm tốn thi lễ một cái với Bạch Ngạn Chi, kính cẩn nói: “Tiểu chất * thỉnh an bá phụ **.”
(*) tiểu chất: cháu
(**) bá phụ: bác trai
Bạch tú tài cẩn thận dò xét nam tử trước mặt một phen, hài lòng gật đầu, cười đến ý vị sâu xa.
Bạch Thiên Thiên đỏ mặt vội vàng giải thích: “Hắn là thiếu gia ở phường thêu, hôm nay con đã xin phép nghỉ…”
“Bá phụ có thể gọi tiểu chất là Vân Dật…” Sở Thành Tường tiếp lời, mặt khác lén kéo vạt áo Bạch Thiên Thiên, ý bảo nàng đừng sợ.
Bạch tú tài ngước mắt nhìn hai người một xướng một họa trước mắt rất ăn ý, sau nữ nhi còn rầu rĩ quay đầu ra sức trợn mắt nhìn nam tử áo trắng một cái, vì vậy Bạch Ngạn Chi ngộ ra được đạo lý: Đúng là nữ nhi lớn không dùng được.
Suy nghĩ một chút kể từ sau khi Bạch Thiên Thiên cập kê, tới cửa cầu hôn có hai nhà, nhưng mỗi lần Bạch tú tài đều lạnh nhạt nói: “Chuyện như vậy phải xem ý của Thiên Thiên.” Hắn đọc sách cổ của thánh hiền nhiều, nhưng hắn cũng không hồ đồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-rung-trong-san/2563359/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.