Ngày hôm sau, Bạch Thiên Thiên phó thác phụ thân mang bệnh cho dì mập hàng xóm, đi theo Chỉ Vân và Tố di lên đường, trước khi đi, Bạch Tú tài dựa nghiêng ở đầu giường, mặt mũi gầy gò bởi vì ho khan mà sung huyết đỏ bừng, hắn run rẩy nắm tay nữ nhi, dặn đi dặn lại, cuối cùng nhét một khối ngọc giác * tròn trắng tinh vào trong tay Bạch Thiên Thiên, bờ môi run rẩy, quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện nữa.
(*) ngọc giác: hai miếng ngọc ghép thành đôi
Bạch Thiên Thiên biết, đây là vật đeo trên người mẫu thân, cũng là di vật còn sót lại. Nàng yên lặng thu vào trong tay áo, xoay người rời nhà đi, chỉ có điều nàng không dám nghĩ nếu phụ thân biết nữ nhi bảo bối bán chính bản thân mình sẽ có cảm nhận như thế nào.
Ra khỏi cửa thôn, lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng chờ ở đó, Bạch Thiên Thiên xách váy bò lên, nhìn thấy Tố di ở bên cạnh nhíu chặt chân mày, nàng coi như không nhìn thấy gì, vẻ mặt thảnh thơi vén rèm lên thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, các nàng đã đến trấn trên gần đó, Bạch Thiên Thiên thường tới chọn mua vật phẩm ở nơi này, tất nhiên quen thuộc, lúc đi ngang qua sòng bạc Nguyễn gia nàng còn cố ý cười như không cười nhíu chặt chân mày, tiện tay ném vỏ hạt dưa trong lòng ra ngoài, những mảnh vỏ đó ở trong gió bay vèo vèo khắp nhà, thậm chí dính cả lên mặt mấy người ở trong sòng bạc.
Trong nháy mắt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-rung-trong-san/117548/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.