"Ta không nghĩ tới chính là ngươi cũng gạt ta, sư huynh, ngươi thật làm cho Thanh Hàn thất vọng," Mục Vân Khanh lắc đầu, trong giọng nói tất cả đều là mất mác, đứng ở nơi đó nàng đã không nhận rõ phương hướng đông nam tây bắc, lại lên tinh thần nghiêm nghị hỏi: "Thái hậu thân thể đến cùng xảy ra chuyện gì, rõ ràng mười mươi nói cho ta biết."
"Như ngươi đoán không cách nào có thể giải, ba đến năm năm thì.." Thẩm Thanh Nhiên ánh mắt ủ dột, hắn không dám nhìn thẳng Mục Vân Khanh, nàng hận nhất là lừa gạt, mà lần này tất cả mọi người đang gạt nàng, tâm tình của nàng có thể tưởng tượng được, quan trọng nhất là độc của thái hậu quả nhiên thật không giải được.
"Ba đến năm năm, ba đến năm năm," Mục Vân Khanh dại ra lặp lại bốn chữ, nàng nắm lấy hai tay của Thẩm Thanh Nhiên, sức mạnh kinh người, tựa hồ muốn đem nó bẻ gãy, hai con mắt đỏ lên, cất tiếng đau buồn hỏi hắn: "Ba đến năm năm là thời gian bao lâu? Một năm hơn 300 ngày, năm năm cũng bất quá hơn một ngàn ngày đêm, tại sao ngươi cũng giấu ta" Ngữ khí rõ ràng bi phẫn như vậy, nhưng lại mang đầy sự thù hận.
Khóe môi cong lên một vệt nụ cười chua xót, nàng ra sức vung ra tay của Thẩm Thanh Nhiên, hai chân hư nhượt liên tiếp lui về phía sau, tiếp đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà sẫm màu, nước mắt khô khan xẹt qua khóe mắt, thanh âm thê thảm tựa như đang chất vấn lại như tự nói: "Sư phụ.. tình mười năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-roi-rung-hoi-tu-noi-nao/1070307/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.