Nguyễn Nguyệt bị lời nói mơ hồ không rõ của thái hậu làm cho đầu óc choáng váng, dường như sắc trời đen thùi không biết đông ở phương nào tây ở phương nào, nàng vái lạy thi lễ: "Thái hậu không ngại có việc nói thẳng."
Thái hậu đứng dậy xuống giường, đi đến trước mặt Nguyễn Nguyệt nói ngọc bội đặt lòng bàn tay nàng, nghiêm mặt nói: "Ta nhìn ngươi có thể dẫn theo Vân Khanh về Dược Vương Cốc, vĩnh viễn không bao giờ bước ra cửa cốc nữa," Dừng một chút, thở ra một hơi, nói bổ sung: "Nếu.. Ta thật sự không còn, nàng mới có thể ra cốc."
Dược Vương Cốc không tranh với đời, triều đình cũng là không dám dễ dàng đắc tội.
"Vì sao," Nguyễn Nguyệt bật thốt lên, tất cả những thứ này chuyển biến đến quá nhanh, thực sự làm cho nàng bất ngờ càng không nắm chắc được tâm tư của thái hậu, ngọc bội trong tay nàng tất nhiên là quen biết, năm đó nàng vẫn là cấp ty bình thường của Thượng Cung cục, ngọc bội do trong tay nàng trải qua một lần, thật sự la bạch ngọc hoàn mỹ, giống như đám mây, chất ngọc càng là thế gian hiếm có.
Thái hậu nhìn chằm chằm ngọc bội không buông, cau mày. Một lúc lâu, thái hậu quay người đi, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ rồi lại là chân thật: "Bởi vì ta không bảo vệ được nàng, ta đã sớm lường trước sẽ có hôm nay, cùng với đem nàng giữ ở bên người lo lắng sợ hãi, chi bằng để nàng rời khỏi," Khuôn mặt thanh lệ ở dưới đèn cô quạnh toát ra một loại ưu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-roi-rung-hoi-tu-noi-nao/1070281/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.