Thời gian đầu mùa xuân, một đêm gió tốt lành, hoa mới vạn cành. Rạng đông lúc ẩn lúc hiện, yến hát oanh ca. Mục Vân Khanh dậy sớm thì nằm sấp trên bàn ngoài phòng, mặt mày ủ rũ, chưa tỉnh ngủ lắm. Thái hậu từ bên ngoài đi vào chỉ thấy một bộ dáng dấp chán nản của nàng, tiến lên ngồi bên cạnh nàng, thoáng chếch đầu nhìn: "Đây là thế nào, như quả dưa chuột bị sương giá, đêm qua ngủ không ngon sao." "Cổ đau," Uể oải trả lời một câu, tay trái đang xoa xoa cần cổ. Nghĩ đến cũng khổ rồi, tỉnh lại sau giấc ngủ liền cảm thấy cần cổ cứng ngắc rất nhiều, vô duyên vô cớ càng là đau mấy phần, sợ là ngủ bị sái cổ rồi. Dáng vẻ ấy, thái hậu lập tức thì biết rõ loại nguyên do gì, cười yếu ớt nói: "Ngươi đây là bị sái cổ rồi, đoán chừng phải khó chịu vài ngày," Thấy nàng mím môi không nói, liền trêu nàng: "Lúc trẻ thì biết ngươi ngủ không an phận, hiện tại lớn hơn vẫn là như vậy." Đang yên lành tán gẫu tới lúc nhỏ làm cái gì, sắc mặt Mục Vân Khanh đỏ không ít, lúc nhỏ ngủ không an phận nàng làm sao không nhớ rõ. Chếch mặt chuyển hướng một bên, vẫn còn đứng thẳng người, nằm ở trên bàn không thoải mái, nàng tất nhiên là muốn trở lại trên giường nằm chút. Thái hậu lại đem người kéo trở về, Mục Vân Khanh có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn thái hậu, thấy khóe miệng cô mang theo ý cười: "Ngươi như vậy về giường nghỉ chút cũng là vô dụng, trong đầu càng nghĩ việc này lại càng cảm thấy khó chịu." Khi nói chuyện, hai tay cô đặt trên cổ Vân Khanh, sức mạnh nhẹ nhàng mềm mềm đè nén xuống, nơi tay tiếp xúc da thịt cứng ngắc, cô bất đắc dĩ nói: "Thả lòng chút, ngươi như vậy chỉ có thể càng khó chịu." Đầu ngón tay hơi nóng xoa ở trên vai, dẫn đến da thịt nàng từng trận rùng mình, muốn đứng dậy lại bị thái hậu đặt ở trên ghế, nàng hoàn toàn giật mình, đầu càng là choáng váng, có lẽ sáng sớm dậy sớm, ý thức tan rã còn không có quay về, Vân Khanh chỉ có thể nghĩ như vậy. Không biết đây là đạo lý lừa mình dối người. Chống cự trước đó đến thời khắc này thản nhiên tiếp thu, nàng cuối cùng bước ra ngưỡng cửa kia. Hai người nàng như mẹ con thông thường chỉ kém một tiếng xưng hô kia. Cái này như một tầng giấy cửa sổ mỏng như cánh ve mà thôi. Thái hậu mím môi cười yếu ớt, hai con mắt dưới màu vốn có càng nhu hòa, sáng sớm ánh sáng nhạt rắc vào, nhàn nhạt choáng váng. Giờ khắc này đại khái là quang cảnh ấm áp, nhàn hạ, rỗi rãnh. Nhưng A Lục vào cửa phá hủy tất cả những thứ này. Nàng bẩm: "Nội uyển đến một vị đạo trưởng, nói là quen biết với cô nương, muốn gặp cô nương." Nơi này có thể nói là không người hiểu rõ, vả lại Mục Vân Khanh ở chỗ này càng là việc bí mật, người đến điểm danh nói muốn tìm nàng, việc này quái dị mấy phần. Thái hậu không khỏi nhìn về phía Vân Khanh, hỏi nàng: "Bằng hữu của ngươi sao?" Vân Khanh đứng dậy gật gật đầu: "Nàng là sư muội của sư phụ ta, nàng vào đạo quan. Nàng lúc này đến là sư phụ báo cho nàng biết, chỗ ở của ta." "Thì ra như thế, ngươi đi xem thử đi," Thái hậu thu tay áo cười nói, Thẩm Kiếm Phong đối với nàng có ân cứu mạng cùng nuôi dưỡng, Dược Vương Cốc cũng coi như là nhà của nàng, cô há có lý để người không gặp. Mặt mày Mục Vân Khanh cong lên độ cong đẹp đẽ, thi lễ một cái với thái hậu, xách lên làn váy đi ra ngoài. Mấy tháng qua, hiếm thấy Vân Khanh nhảy nhót như vậy, thái hậu cũng là kinh ngạc, người đến rốt cuộc là người thế nào, bất giác đi theo phía sau Vân Khanh đi tới ngoại viện. Bên cạnh cái bàn đá trong viện đứng thẳng một vị nữ tử dáng dấp đạo cô, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thanh thanh bạch bạch, một đôi tay ngọc nắm chặt cây phất trần màu trắng, vai hẹp eo nhỏ, một thân đạo phục màu xám xa xa đi nhìn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dường như ở ngoài trần thế, không chịu tam giới quấy nhiễu. "Sư thúc," Một tiếng kêu nhẹ từ trong miệng Vân Khanh thốt ra, trong mắt che giấu không được vui sướng, hai tay leo lên cánh tay người đến, vui vẻ nói: "Vừa rồi ta còn đang suy đoán có phải là ngài không, không nghĩ tới đúng là ngươi, ngươi có gặp sư phụ không." Nữ tử gật đầu, đoan trang nhìn Vân Khanh chốc lát, đáy mắt là thỏa mãn cùng yên tâm, cười nói: "Xem ra sư phụ của ngươi nói không sai, ngươi xác thực sống rất tốt," Giương mắt dừng ở gò má mang theo hồng nhạt của Vân Khanh, than thở: "Vết thương tốt hết rồi, con mắt cũng hồi phục thị lực rồi, không tệ." Vân Khanh nhíu mày, làm như bất mãn đánh giá của người đến như vậy, nghiêng đầu nửa phần, vội chuyển đổi đề tài: "Sư thúc tách biệt mấy tháng, ngươi gần đây khỏe không." "Khỏe, ta không ràng buộc tất nhiên là sống tốt," Mấy năm trước nàng yêu một nam tử, vốn cho rằng chung thân có thể có chỗ về, ai ngờ nam tử kia hư tình giả ý lừa gạt nàng, sau khi nàng biết được, giận dữ bỏ đi hồng trần, vào đạo quan, không tin những chuyện tình tình ái ái của nhân gian kia nữa. Con mắt ý cười càng đậm, Vân Khanh nhấc nhấc cằm, nói: "Ngươi là nhìn thoáng được mới sống đến tự tại như vậy, Dược Vương Cốc nếu như ra mấy vị nhân vật như ngài nữa, sư phụ sợ là phải buồn chết rồi." Năm đó lịch sử của vị sư thúc này nàng cũng từng nghe nói, bị tình yêu phản bội, không muốn tin tưởng nam nhân nữa, mới làm đạo cô, sư phụ mọi cách khuyên bảo đều là vô dụng. Nữ tử bỗng nhiên thu lại ý cười, lắc lắc phất trần trong tay, nghiêm mặt nói: "Thanh Hàn, lần trước ta từng nói, ngươi suy tính làm sao rồi." "Chuyện gì," Mục Vân Khanh bị phản ứng to lớn của sư thúc làm cho đại não chập mạch, trong nháy mắt chưa từng phản ứng lại, lông mi tinh tế dày đặc trên dưới rung động, đầy mặt viết đều là không rõ. "Ta rất lâu trước đó từng nói ngươi có duyên với đạo pháp, chi bằng sớm ngày theo ta vào đạo quan, làm đệ tử môn hạ ta. Nhưng sư phụ của ngươi khi đó chết sống không đồng ý, khi đó nếu hắn đồng ý, một năm trước tại sao ngươi đến tai bay vạ gió làm đến đầy người vết thương, suýt chút nữa hồn về Diêm La. Cũng may sư phụ của ngươi từ quỷ môn quan cứu ngươi trở về, ngươi cũng thay đổi dung mạo, lúc này, ngươi còn không có nhìn thấu thế gian này kinh khủng sao?" Nữ tử thăm thẳm phun ra mấy câu nói, khuôn mặt bình tĩnh, tay cầm phất trần khớp xương rõ ràng, đạo cốt tiên gia chỉ đến như thế. Mấy câu nói không khác nào khuyên người xuất gia. Khóe miệng co rúm, Vân Khanh không biết nên đáp lại ra sao, năm đó ý chí sa sút thật có ý nghĩ mấy phần, nhưng mà bây giờ không chỉ có sư phụ sẽ không đồng ý, thái hậu càng là sẽ không đáp ứng, huống hồ bản thân nàng cũng là không muốn. Phía sau bỗng dưng vang lên lời nói lành lạnh. "Thanh đăng cổ phật là cô quạnh đau khổ nhất, cá tính của Vân Khanh sợ là không thích hợp," thái hậu chậm rãi đi tới, khi nhìn về phía Vân Khanh, trong lòng thương tiếc càng mãnh liệt rất nhiều, việc địa lao cô thời khắc ghi ở trong lòng, giờ khắc này bị người nhắc đến càng là lòng chua xót khó nhịn. Nữ tử hai mắt như lạnh giá đảo qua lạnh lẽo như nhau, không quen quan sát người trước mắt, một thân quần áo đơn giản hoa mỹ, khí chất cao quý cùng người khác bất đồng, như bạch tuyết, mắt như mùa thu, cử chỉ thanh tao lịch sự, khóe miệng thoáng cong lên: "Không biết ngài là." Thái hậu đứng ở phía bên phải Vân Khanh vài bước, lại ngậm miệng không nói, ngưng thần nhìn kỹ lấy Vân Khanh, ý ở ngoài sáng hiện ra, để nàng mở miệng giải thích. Vân Khanh thật sâu nhíu mi tâm, quay đầu nhìn sư thúc ánh mắt sáng quắc một bên nhìn chằm chằm nàng, nuốt nuốt cổ họng, thực sự không chịu được cùng lúc hai người. Khi ánh mắt ở trên người nàng, gãi đầu một cái, nhẹ giọng quay về giải thích với nữ tử: "Đây là mẫu thân của ta." Con ngươi đen nhánh của nữ tử sâu không thấy đáy, vung lên phất trần trắng như ngọc trong tay, lặng lẽ cười: "Làm sao cảm thấy dung mạo của ngươi cùng mẫu thân ngươi chênh lệch rất xa, không có chỗ tương đồng, sợ không phải nha đầu ngươi đây nhìn nhầm rồi, nhận lầm mẫu thân." Chất vấn giương cung bạt kiếm, vẻ mặt thái hậu như cũ, cười nhạt một tiếng: "Làm sao sẽ, đạo trưởng cả nghĩ quá rồi." Sắc mặt nữ tử lạnh xuống, tiến lên vài bước, ánh mắt âm lãnh ném ở trên người thái hậu, trầm ngâm chốc lát, cười lạnh nói: "Thuở nhỏ chia lìa, phu nhân sao xác định như vậy." Bầu không khí không thiện giữa hai người đang dần dần mở rộng, trong viện phảng phất sự im lặng tĩnh mịch. Mục Vân Khanh đi mau hai bước, đứng chính giữa hai người, cũng là ngăn ở trước người thái hậu. Tính khí sư thúc trước mắt nóng nảy, sư phụ đến đều là không cách nào ngăn cản. Tay chân bủn rủn, nàng dần dần cảm thấy bất an, nàng cơ hồ thấp giọng cầu khẩn nói: "Sư thúc, ngài đừng như vậy." Người sau lưng là thái hậu, sư thúc cho dù biết thân phận, lấy tính tính kỳ lạ thà chết chứ không chịu khuất phục kia của nàng cũng phải tranh luận một phen. Chỉ sợ nàng nói ra một ít lời không nên nói, đến thời điểm đó không cách nào thu dọn kết cục. Thái hậu dường như không có cảm nhận được địch ý nồng đậm của nữ tử, duỗi ra tay bên trong váy dài nhẹ nhàng đem Vân Khanh kéo đến một bên, khuôn mặt ôn hòa, ôn nhu nói: "Ngươi đi gọi người dâng trà, sư thúc ngươi đường xa mà đến, ngươi sao có thể đối xử chậm chạp nàng như thế." Vân Khanh mặt lộ vẻ khó xử, không muốn rời đi, cắn môi dưới quay đầu qua lại nhìn hai người. Thái hậu cười lắc đầu một cái, đưa nàng đẩy đi: "Dáng dấp như vậy, hẳn là sợ ta ăn sư thúc ngươi." Trước khi rời đi, Mục Vân Khanh còn không quên nhìn thái hậu phía sau vài lần, trong tròng mắt chắc là cảm tình không nói rõ được cũng không tả rõ được. Sau khi thấy người mất bóng, nụ cười khóe môi đọng lại, khôi phục lành lạnh vốn có, hai con mắt như nước, thái hậu nhìn về phía cô gái đối diện, chắc chắc nói: "Đạo trưởng, giờ khắc này có chuyện có thể nói thẳng, nhưng Vân Khanh không thể theo ngươi vào đạo quan. Có duyên nữa, ta đây làm mẫu thân đều sẽ không đồng ý." Nữ tử híp mắt, sắc mặt không thay đổi, từng chữ âm vang thẳng vào đáy lòng người: "Thái hậu, giờ khắc này mới hiểu được nàng là con gái ngươi, không cảm thấy chậm rồi sao. Ta với ngươi không lời nào để nói, nhưng mà có phần quà lớn tặng nhau." Chờ khi Vân Khanh lần nữa quay lại, trong viện đã không có người. Hỏi đến hầu gái mới biết, sư thúc đã đi rồi. Nàng không khỏi nghi ngờ, đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, thì vì gặp mặt nàng một lần sao? Hết chương 26 Tác giả có lời muốn nói: Sư thúc, đến cũng vội vã, đi cũng vội vã. Tiếp theo lãnh tiền lương rồi, còn về lễ vật gì chương sau công bố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]