Nhắc tới người này, mi tâm nhu hòa Thẩm Thanh Hàn giãn ra, sầu muộn của mấy ngày qua vào thời khắc này thoáng nhạt đi một chút, tiếng nói nhẹ nhàng: "Không cần, tóm lại ta sống sót thì không lo không có ngày gặp lại, đợi đến xuất cung sẽ cùng nàng gặp mặt cũng không trễ, ngươi truyền lời thì nói ta rất tốt, sau khi xuất cung gặp lại."
Giờ khắc này gặp lại, nguy hiểm rất lớn. Thẩm Thanh Hàn nhớ tới chuyện hôm nay thái hậu hỏi tuổi tác, thì kinh hãi không thôi.
A Vũ gật đầu, bỗng nhiên lại nói: "Trong cốc hỏi chúng ta khi nào trở lại, sắp ăn tết rồi, đêm trừ tịch có thể về kịp không."
Thẩm Thanh Hàn hơi mím một ngụm trà, mùi thơm ngát lượn quanh giữa răng, thân thể cũng ấm áp rất nhiều, trả lời A Vũ: "Đô thành đến Dược Vương Cốc xe ngựa chạy lộ trình mười ngày mà thôi, chắc có thể chạy về được. Mấy ngày nữa, ta liền nhắc với cô rời khỏi," Dừng một chút, lại hỏi: "Sư phụ có tin tức về không."
A Vũ lắc lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ: "Không có, lão cốc chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn nếu không truyền tin tức trở lại, không ai có thể tìm được hắn."
Từ lúc mười năm trước, Thẩm Thanh Hàn khi bái Thẩm Kiếm Phong làm sư phụ liền biết hắn là phóng túng không chịu trói buột, người thích du ngoạn, trên cõi đời này sợ là không ai có thể ràng buộc hắn. Năm đó hắn ở trên đoạn hồn cứu Thẩm Thanh Hàn, cũng là trùng hợp. Ai biết hắn cứu người lại bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-roi-rung-hoi-tu-noi-nao/1070246/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.