"Công tử thật là một người tốt bụng, cái tên này ta rất thích." Nàng đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên mỉm cười với hắn, đôi bàn tay nhỏ bé chủ động đặt lên vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như viên ngọc châu khẽ rơi trúng vào trái tim Nam Cung Thanh Quyết.
Ngay từ khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, hắn liền có cảm giác muốn giữ nàng lại.
"Cô nương thích là được, chúng ta không cần phải khách sáo." Hắn một thân áo bào trắng không ngại quần áo bị dính máu vấy bẩn, liền trực tiếp ôm lấy nàng ấy đưa vào trong xe ngựa.
Khi xe ngựa đi đến Nam Cung sơn trang, Đàm Tịch Yên đang dựa người ngồi dựa người nhắm mắt trong vườn liền bị tiếng cười của một nữ nhân đánh thức, khi nàng khẽ run run mở đôi mắt ra nhìn liền thấy hắn đang ôm một tuyệt thế mỹ nhân đi vào.
Trên khuôn mặt thanh tú của nàng có chút thay đổi, nàng dừng lại một chút, cúi đầu thấp giọng nói: "Phu quân, cô nương này là?"
"Từ giờ trở đi, nàng ấy sẽ sống ở đây." Đối với câu hỏi của Đàm Tịch Yên, hắn chưa bao giờ giải thích mà chỉ gạt đi.
"Ta tên Nam Cung Thanh Uyển." Thì ra hắn đã có thê tử, Nam Cung Thanh Uyển xấu hổ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son nhưng trông rất quyến rũ lúc này nhìn có chút tái nhợt, nàng động đậy thân thể, chủ động ngồi xuống bên cạnh.
"Nào, ngồi xuống đây." Nam Cung Thanh Quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ấy, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-le-nhu-mong/2798695/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.