Nghe được Thư Lưu Y lập lại xưng hô ngày xưa, không hề xa lánh gọi hắn Nhung huynh, Nhung Khiên Kỳ vốn nên thập phần cao hứng, nhưng thương cảm trong lời Thư Lưu Y lại làm ngực hắn chua xót, lặng yên không đáp lại lời nào.
Thư Lưu Y cũng không trông mong Nhung Khiên Kỳ có thể cho hắn đáp án, ho nhẹ chậm rãi nói: “Khi ta mười sáu tuổi, người đầu tiên thích, là Tây Tịch của ta. Hắn là một nam nhân tao nhã, cũng rất tuân theo quy củ, làm cái gì, đều phải noi theo thánh nhân dạy bảo. A, ta trong lòng thường hay cười thầm hắn cổ hủ, nhưng ta, vẫn là thích hắn. Khụ, Khiên Kỳ ngươi có biết không, khi ta biểu lộ tâm ý với hắn, ánh mắt hắn nhìn ta như là thấy quỷ, đánh ta một cái tát liền bỏ chạy, từ đó về sau cũng không trở lại. Ta khi đó đã nghĩ, có phải đã làm sai gì không? Suy nghĩ suốt hai ngày, ta cuối cùng nghĩ thông suốt. Ta không có sai, chỉ là hắn cũng không phải người ta muốn tìm.”
Nhung Khiên Kỳ chưa từng nghe qua Thư Lưu Y đàm luận chuyện tình thời niên thiếu, nghe được chỉ cảm thấy mũi chua xót, thấp giọng nói: “Cho nên ngươi mấy năm gần đây, vẫn đang kiếm tìm?”
“Mỗi lần, ta đều cho rằng mình đã tìm được rồi……” Thư Lưu Y đắm chìm trong hồi ức xa xưa, thanh âm trở nên càng thêm ôn nhu. “Ngọc Lang là người đầu tiên nói nguyện ý ở bên cạnh ta. Ta khi đó thật sự vui mừng vô cùng, hận không thể thời thời khắc khắc đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lac-vi-thuc-quan/196895/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.