“Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia nói hôm nay mở tiệc chiêu đãi, có mặt đều là những khách quý, nói cậu đừng tiếp tục ôm con mèo chết nữa, bất luận thế nào cũng phải ra ngoài gặp khách một cái.”
“Ta nói không ra là không ra! Đừng đến phiền ta nữa!” Ta giận đại ca biết rõ ta đang thương tâm, còn không cho ta nửa khắc bình an. “Ta phải cùng Tú Cầu, ai cũng không muốn gặp...... Hu hu......”
Tú Cầu là con mèo ta nuôi sáu năm, mới cai sữa đã được ta bế đến, cùng ta lớn lên, đáng yêu béo ngốc, rất hiểu lòng ta, cơ hồ chưa từng rời chân ta nửa bước, ăn uống tự nhiên cũng cẩn thận, ai ngờ mấy ngày trước mắc bệnh, ta xin đại ca mời vài đại phu đến trị cho Tú Cầu, cũng không thấy nó khỏe hơn. Sáng nay nó ngọ nguậy đi đến trước giường ta, cổ họng kêu ùng ục lạ thường, nhìn ta bi thương kêu vài tiếng, liền tắt thở.
Ta vẫn ôm nó khóc đến bây giờ, mong nó còn có thể tỉnh lại, nó lại không nhúc nhích, từ từ lạnh cứng.
Gã sai vặt ngoài cửa biết khuyên ta không được, than thở mấy câu rồi đi.
Ta lại khóc thút thít một lúc, cuối cùng tuyệt vọng, lau khô nước mắt, lấy ra cái hộp gỗ đàn hương ngày thường dung để cất ngọc sức túi hương, đổ hết ra, lót thêm tấm da chồn bình thường Tú Cầu thích nằm ngủ nhất, chuẩn bị cho Tú Cầu, ra khỏi phòng ngủ.
Mới vào đông, trời cao khí lạnh. Tường trắng cao cao ngăn cách nội viện, ta nghe thấy trên thính đường phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lac-vi-thuc-quan/1354573/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.