“Hôm nay học đường giao bài tập gì?” 
Dùng bữa tối xong, Bùi Việt bèn chủ động hỏi bài tập của nàng. 
Thư Quân mới ăn no bụng, nghe lời này thì hung ác nhìn Bùi Việt, vẻ mặt ấm ức. Nàng chỉ mới ăn no thôi mà. 
“Hôm nay ta bị gọi về sớm, không biết phu tử có giao bài tập gì không.” 
Nhưng Bùi Việt không chịu buông tha cho nàng: “Vậy thì ta tìm một cuốn sách cho nàng đọc.” 
Nàng chống cằm ghé lại gần hắn, ánh mắt giảo hoạt, gò má hồng hào như trái đào mê người trước mắt hắn: “Thất gia, đại phu nói, ấm bụng thì buồn ngủ, ta mới ăn no, cho dù đọc sách cũng sẽ không thể tập trung.” 
Bùi Việt suýt nữa tức giận đến nỗi bật cười: “Chẳng lẽ lúc bình thường nàng không mất tập trung chắc?” 
Thư Quân đuối lý, xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay xoa bóp, thấy Bùi Việt không tiếp tục trêu chọc mình, bèn thưởng thức tràng hạt Bồ Đề mà hắn đặt trên bàn. Chuỗi hạt Bồ Đề này đã bị mài đến bóng loáng, có thể phản chiếu ánh sáng lấp lánh. 
“Nếu bệ hạ thật sự săn sóc thần nữ thì nên giải tán học đường, cho ta về nhà…” Nàng nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca khẽ lẩm bẩm. 
Bùi Việt suýt nữa lầm tưởng nàng nhận ra mình. Ánh đèn cung đình màu da cam chiếu sáng đôi mắt của nàng, như gợn sóng lăn tăn. Hắn khẽ hỏi: “Nàng muốn rời cung à?” 
Giọng nói của hắn nhẹ hơn bình thường, vang lên trong bóng đêm nghe như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kieu/3429518/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.