Thị trấn Bạch Hạc.
Trời vừa chập tối, đoàn người của Kinh Dương cũng vừa đến nơi, Kinh Dương mặc thường phục tự nhận mình là thương buôn vô tình đi ngang qua đây muốn xin vào trọ trong một khách điếm. Chủ nhà trọ nhanh chóng giục người vào, giao phòng đưa thêm cho người một ít lương khô, nói: “Quan khách ăn tạm qua đêm, chỗ chúng tôi không phục vụ thức ăn đêm.”
Nói rồi, người chủ trọn nhanh chóng rời đi không để Kinh Dương nói thêm lời nào.
Nhìn về phía Hạ Thừa n, Kinh Dương nói ra nghi vấn của mình: “Sao người dân nơi này lại kì lạ như vậy.”
Hạ Thừa n chắp tay cung kính nói: “Đại nhân (Vì giả làm thương buôn nên cách xưng hô của mọi người sẽ có chút thay đổi) không biết đó thôi nơi này cứ về đêm cuồng phong lại nổi lên, những ai có việc đi về đêm sẽ bị yêu quái bắt đi ăn thịt. Vậy nên người ở đây vừa điểm canh một đã cửa đóng then cài đi ngủ, ai gõ cửa cũng không mở.”
“Có chuyện này sao? Ta biết rồi ngươi mau lui xuống đi.”
“Vâng thưa đại nhân.” - Đáp lời hắn đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Đoàn người của hoàng thượng đi đường cả ngày trời đến đây đều có chút mệt mỏi nên sau khi cắt cử hai người canh gác cho hoàng thượng thì tất cả đều tắm rửa qua loa, ăn chút gì đó rồi lên giường nghỉ ngơi. Lấy sức chuẩn bị chiến đấu.
Vốn là một người yêu nước thương dân nên Kinh dương ân điển cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-nhan-sinh/2999699/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.