Sở hữu lăng kính vạn hoa trong tay không khó để Diệp Khanh tìm ra Kinh Dương hiện tại đang ở đâu. Nàng đau lòng khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Kinh Dương giờ này vậy mà còn thức phê duyệt tấu chương. Trông chàng có vẻ mệt mỏi, tay xoa xoa thái dương, khuôn mặt điển trai nhuốm màu thời gian. Chàng của hiện tại nhìn chững chạc hơn rất nhiều, trên đầu đã điểm vài sợi tóc bạc, trên mặt xuất hiện nhiều thêm một hàm râu ria mép càng khiến chàng trở nên quyến rũ hơn cả.
“Sao chàng ấy thay đổi nhiều như vậy? Ta chỉ mới hôn mê vài ngày thôi mà.” - Nàng lầm bầm tự hỏi.
“Với điện hạ chỉ có vài ngày nhưng với xác phàm của đế quân thì qua ba năm rồi.”
“Ba năm?” - Nàng hỏi lại người vừa lên tiếng cũng không lấy làm lạ khi hắn có mặt ở đây.
Gật đầu, Ti Mệnh đáp: “Đúng vậy. Ta ở đây chờ điện hạ rất lâu rồi. Sao bây giờ người mới xuất hiện?”
“Chờ ta? Tinh quân biết ta sẽ đến đây?” - Nàng há hốc mồm không ngờ nhất cử nhất động của nàng lại dễ dàng bị người khác nắm bắt như vậy.
“Chuyện này bỏ đi. Ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với điện hạ.”
“Được. Tinh quân cứ nói, ta đang nghe đây.”
Ti mệnh nói đến đây thì hành đại lễ, hai tay chắp lại, bộ dáng như muốn quỳ xuống, Diệp Khanh vội đỡ lấy hắn, ngăn cản: “Tinh quân có gì xin cứ nói người đừng hành lễ lớn như vậy ta đây không dám nhận.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-nhan-sinh/2999692/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.