Mấy nghìn tinh binh tinh nhuệ tràn vào, giống như tằm ăn dâu mà phá vỡ phòng thủ phía Tây, dần dần càn quét đến cửa Bắc. Tướng thủ thành hoảng hồn gầm thét:
“Không thể nào! Rõ ràng đại quân Nguyệt Duy cầm đầu đang ở cửa Đông!”
Hắn chỉ kịp nói lên nghi ngờ cuối cùng trong lòng, đã bị roi bạc sắc lạnh quấn quanh thân, siết chặt quăng đi.
Máu tươi bắn lên thành độ cung như cầu vồng màu đỏ, nở rộ giữa tiết trời lành lạnh cuối đông.
Khinh Nguyệt nhanh chóng để Sở Phong dẫn người đi tìm Cáp Xích, bản thân bọc hậu, giết đến đỏ cả mắt. Lúc Lạc Cơ phát điên chạy tới, một thân giáp của Khinh Nguyệt đã nhuộm đỏ màu máu, như sắc mẫu đơn diễm lệ, không rõ là máu của địch hay của nàng.
“Hay, hay lắm! Quả nhiên ta đã đánh giá quá thấp người rồi!” Giọng cười khàn đục nửa phong tình nửa dữ tợn bén nhọt như con thú dữ chuẩn bị săn mồi làm người ta lạnh cả sống lưng.
Khinh Nguyệt thu roi, lùi về sau, lẳng lặng nhìn cô gái như bông hồng đầy gai sắc trước mặt. Dường như đây là lần đầu nàng nhìn Lạc Cơ gần như vậy. Cơ thể nhỏ nhắn mà nét mặt âm ngoan. Nếu không phải sinh ra trong thời chiến loạn, nếu không phải là nữ nhi có phụ mẫu là hai người ở hai nước đối địch, nếu không phải là người có dòng máu hoàng thân quốc thích,... Chắc chắn Lạc Cơ sẽ là một cô gái hạnh phúc đến nhường nào. Nàng xinh đẹp, thông minh như vậy.
Thế nhưng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-hong-nhan/3193532/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.