Vừa lúc trời ngả về chiều, ráng mây đỏ cam xấp xấp chồng lên nhau, vừa trong trẻo lại diễm lệ. Ánh nắng nhạt màu chiếu lên đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Khinh Nguyệt, nàng hơi nhíu đầu lông mày lại, biên độ nhỏ đến khó nhận ra.
“Trữ vị, vốn dĩ có đến ba người có khả năng, hoàng thượng người không cần lo lắng quá...” Giọng nàng hơi trầm xuống lại có chút khàn khàn trung tính, nhớ tới ba vị vương tử vương nữ, cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Nàng chưa bao giờ có ý định gì với ngôi vị kia, lí tưởng của nàng chỉ có thể phát huy tốt nhất trên đầu tên ngọn giáo của binh sĩ, trên mảnh đất con sông màu mỡ của bá tính, trên từng nụ cười hồn hậu của những con người chân chất mà không phải là nơi thâm cung cá chậu chim lồng.
Hoàng đế trái lại không để ý đến tâm tình nàng hơi thay đôi mà nắm được trọng điểm:
- Ba người? Trừ lão nhị có chút năng lực ra còn có người khác sao?
Nàng lắc đầu phiền muộn. Nhị vương tử đúng là có thủ đoạn, có dã tâm, cũng có năng lực, miễn cưỡng cũng có thể. Thế nhưng đường tỷ Khinh Vũ của nàng chắc chắn sẽ không muốn. Hơn nữa, thủ đoạn của người này dùng trong chính trị, cũng chỉ là thu mua lòng nữ nhân để củng cố thế lực, nàng cực kì xem thường. Vốn là Hạo Khanh đơn thuần ngày nào giờ dính tới quyền lực, dường như cũng trở nên dần dần xa lạ.
- Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, Khinh Nguyệt cần tìm hiểu thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-hong-nhan/3149/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.