Thời tiết tháng ba đã ấm áp lên nhiều, cho dù mùa đông có đốt địa long than ấm đầy phòng cũng không sánh bằng. Mùi hoa phiêu đãng trong không khí, vấn vít trên từng lọn tóc, thanh nhã mà nồng nàn.
Đầu móng tay màu hồng nhạt làm nổi bật tay ngọc trắng nõn của Khinh Vũ đang nắm chặt hộp thức ăn, rồi lại hơi buông ra hờ hững. Cành cây có mấy con chim phất cánh bay lượn, lảnh lót cất tiếng vang.
Cái nàng nhìn thấy trong phòng, là Hạo Khanh ca ca của nàng, ôn nhu cùng Nhiếp Cầm Nhiên vành tai tóc mai chạm nhau. Ánh mắt kia, vào những thời khắc đẹp đẽ nhất, vô tư nhất của cuộc đời, đã từng là của một mình nàng, cho dù có là A Nguyệt thì huynh ấy cũng không để tâm đến thế.
Mà nay, một người lại một người nối tiếp nhau. Đại kế giang sơn, thực sự phải dùng tình yêu để hiến tế? Thế giới của nàng từ trước chỉ có hai màu trắng đen, yêu ghét rõ ràng, nàng chán ghét những âm mưu tính kế kia, nhưng bây giờ trượng phu của nàng, Hạo Khanh ca ca của nàng, cứ ngày một lún sâu.
Nhiếp Cầm Nhiên cảm giác được tầm mắt trong không khí, hơi giật mình quay mặt ra nhìn. Nhị vương phi xiêm áo tím đậm hoa lệ, chói mắt thế kia, giống như vầng trăng rằm sáng rỡ. Ánh mắt nàng hơi ảm đạm, cười nhẹ thỉnh an:
- Nhị vương phi!
Khinh Vũ cũng không để ý đến nầng, hơi lướt qua người trong phòng rồi quay đầu trở về. Khuôn mặt thanh tú của Nhiếp Cầm Nhiên hơi đỏ lên rồi tái đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-kiep-hong-nhan/3147/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.