Thượng Quan Ngự Phong đem vật phẩm quý cần hộ tiêu vàotrong xe ngựa.
“Ngự Phong, chuyến này chàng đi…… bao lâu mới trở về a?”Thủy Vũ Nương thật sự không muốn tướng công cách xa nàng quá lâu, lâu lắm, bởivì nàng lo lắng, nàng nhớ hắn.
Thượng Quan Ngự Phong hôn lên trán nương tử rồi nhảy lênyên ngựa.
“Ta tính phỏng chừng ít nhất cũng phải hai, ba tháng sau mớitrở về nhà.”
Lâu như vậy…… Thủy Vũ Nương nhịn xuống cảm xúc ảm đạm, miễncưỡng
cười tươi nhìn tướng công ngồi trên lưng ngựa, tư thế oaihùng tuấn dật
mê người.
“Vậy chàng nhớ tự chăm sóc chính mình, nhất định phảibình an vô sự sớm ngày trở về!”
“Nương nhi ngốc, nàng không tin võ thuật của ta sao?”Thượng
Quan Ngự Phong giả bộ tức giận túc khởi mày kiếm, ngồi trêncao quan
sát nương tử.
“Ta sao lại không tin chàng đâu? Ta đương nhiên tin tưởngtài
nghệ của chàng, chính là……” Thủy Vũ Nương vốn định nói ratình
trạng thân thể nàng gần đây không khoẻ.
Thủy Vũ Nương không hiểu tại sao gần đây cứ buồn nôn,nhưng ói ra nửa ngày, tất cả những gì cho ra lại toàn là nước, nàng vốn
định nói cho hắn chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, đểhắn yên tâm
làm việc , nàng đành im lặng.
“Chính là làm sao? Như thế nào muốn nói lại thôi ?” ThượngQuan Ngự Phong bất an đánh giá khí sắc nương tử.
“Không có gì, chính là……” Nàng suy tư lấy cớ,“Chính là ta sẽthực nhớ chàng.”
Thượng Quan Ngự Phong nở nụ cười,“Nói nàng ngốc,còn không thừa nhận,lòng ta so với nàng còn nhớ hơn a!”
“Ngự Phong, trên đường phải cẩn thận , đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-tieu-thiep/6762/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.