Ba người đi tới chỗ gặp gấu lần trước, đầu tiên Sở Húc Nhật điều tra một vòng, không có phát hiện thấy tung tích gấu trắng.
"Lão đầu, nơi này rất bình thường, nào có bóng dáng Tuyết Liên ngàn năm?" Sở Húc Nhật đột nhiên cảm thấy như đưa đám.
Lão Thần y vuốt vuốt râu mép, “thường thường càng là chỗ không thể càng có thể phát hiện bảo bối! Có thể ngươi nói rất đúng, hai con gấu trắng đúng là thủ hộ Tuyết Liên ngàn năm!"
"Thủy Liên Y ngồi ở trên ngựa, mặc dù cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng dường như ngửi thấy được mùi thơm khác thường.
"Sở Húc Nhật! Ta muốn xuống ngựa!"
"Tiểu Y! Trong tuyết rất lạnh!"
"Ta hình như ngửi thấy mùi thơm của Tuyết Liên!" Trời mới biết lỗ mũi này của nàng tại sao bén nhạy như vậy, khứu giác còn tốt hơn so với Tiểu Bạch!
Sở Húc Nhật vừa nghe nàng nói ngửi thấy mùi thơm lập tức đem nàng ôm xuống ngựa.
Thủy Liên Y theo mùi thơm đi về phía trước, càng ngày càng gần rồi!
"Sở Húc Nhật! Phía trước có cái gì?" Ngón tay của nàng chỉ về phía trước.
Sở Húc Nhật theo tay nàng nhìn lại, “Tiểu Y! Phía trước là vách núi.”
Thủy Liên Y đi tới, tay xoa vách núi.
"Tuyết Liên tựa hồ đang ở gần đây!"
Sở Húc Nhật cùng lão thần y ngẩng đầu nhìn vách núi căn bản không có một tia bóng dáng Tuyết Liên này, đều lắc đầu.
"Tiểu Y, thật không có! Phía trên đều là tuyết, hơn nữa núi đá lởm chởm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568239/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.