Thủy Liên Y thấy Sơ Dương càng chạy càng nhanh, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng vẫn không đuổi kịp hắn.
"Sơ Dương! Ngươi đứng lại cho ta! Lại nói.... Trong biển người mênh mông có thể gặp được ngươi, thật sự là có duyên! Ngươi chờ ta một chút! Chạy đi đâu? Đừng bỏ lại một mình ta ở trong rừng, rất dọa người a! Tiểu Bạch... Ngươi là đồ chó hư bỏ bạn, không phải... sói hư! Ngươi cũng đứng lại cho ta! Các ngươi có còn tính người và tính sói không! Các ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta!"
Thủy Liên Y vừa chạy vừa lãng phí hơi sức gào khóc kêu to.
Đuổi theo ra rừng cây, đuổi theo qua sông nhỏ, vượt qua cây thấp nàng treo y phục cùng giầy...
Sơ Dương chạy ra khỏi rừng cây, thấy được y phục và giầy nữ nhân treo trên nhánh cây, nghe được Thủy Liên Y ở phía sau gào khóc kêu lên, trong lòng run run!
"A!" Sơ Dương che cái ót, sờ tới liền thấy nổi lên một cục u. Lại nhìn thứ vừa ném vào mình đang nằm trên đất, một tảng đá to bằng cái trứng ngỗng.
"Đứng lại! Chạy nữa ta sẽ dùng tảng đá lớn hơn ném bể đầu ngươi!" hai chân Thủy Liên Y giẫm giẫm.
Bị nàng uy hiếp, Sơ Dương nháy mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Thủy Liên Y mệt sắp đứt hơi! Chạy đến trước mặt ba người một sói, hung thần ác sát!
Tiểu tử thúi chưa từng thấy mặt này, chạy cái rắm!
"Ngươi..... Chạy cái rắm?"
Sơ Dương "...!" Im lặng.
"Ta hỏi ngươi chạy cái gì?" Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568165/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.