Nghe xong lời Thủy Liên Y nói, Tiểu Bạch xoay đầu.
"Gâu Gâu!" Nó sủa hai tiếng, hít hít cái mũi nhỏ ngửi một cái, sau đó lắc lắc đầu.
Nhìn bộ dạng nó phe phẩy cái đầu nhỏ, Thủy Liên Y bật cười.
"Ngươi thật là đáng yêu! Gặp ngươi, lại làm ta liên tưởng đến tiểu hài đồng Âm Trầm nhà ta! Ha ha! Ánh mắt của các ngươi thật giống nhau!"
"u....?" Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn nàng.
"Tiểu Bạch! Có phải trời mưa làm tan ký hiệu mùi vị ngươi lưu lại không? Hay là không có mùi ngươi không tìm được nhà?" Thủy Liên Y nghĩ đến những con chó bình thường đều dựa vào mùi vị để tìm đường.
Tiểu Bạch dùng lỗ mũi hừ một tiếng, bộ dạng này thật đáng yêu.
"Thật là một đứa trẻ đáng thương! Không biết cha mẹ ngươi có gấp gáp tìm ngươi hay không? Đúng rồi! Nhà ngươi có mấy đứa? Là con độc nhất sao? Nhưng, bình thường chó có rất nhiều huynh đệ tỷ muội đấy! Nếu như cha mẹ ngươi không biết số, thật sự sẽ không phát hiện được ngươi bị mất tích!"
Tiểu Bạch tựa hồ không hiểu lời của nàng, cặp mắt mờ mịt.
Thủy Liên Y phát hiện mưa đã nhỏ hơn, ngẩng đầu lên thấy bầu trời tựa hồ không quá tăm tối.
"Tiểu Bạch! Đi! Chúng ta tìm đường trước, xem có thể rời đi hay không! Có lẽ sẽ gặp được người đến tìm ta!"
"u....!" Tiểu Bạch được nàng ôm vào trong ngực, mắt lộ ra ánh sáng vui vẻ!
Ôm Tiểu Bạch, Thủy Liên Y lục lọi trong rừng cây bùn lầy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568160/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.