Thủy Liên Y thấy sắc mặt Ân Thần Tinh thay đổi, trong lòng vô cùng đắc ý! Gương mặt này mặc dù không phải của nàng nhưng nếu ở trên chiến trường cũng có thể hù dọa kẻ địch nhát gan té ngựa! Huống chi là quý công tử yểu điệu này! Chưa gì đã khóc thút thít.
"Công tử! Ta nói ngươi nhận lầm người! Bây giờ đừng đi theo ta nữa!" Thủy Liên Y đắc ý ôm tỳ bà rời đi!
Nhìn bóng lưng Thủy Liên Y, gương mặt tuấn tú giống như bị kinh hách của Ân Thần Tinh đột nhiên xuất hiện một nụ cười.
Có ý tứ! Nữ tử này thật nhiều dáng vẻ! Trong lòng ngẫm nghĩ, lập tức đuổi theo.
"Lục cô nương!"
Má nó! Hắn còn âm hồn bất tán! Thủy Liên Y xoay người, tháo cái khăn che mặt vừa mang lên xuống, khuôn mặt dữ tợn theo dõi hắn.
Gương mặt đỏ da nhăn nheo, lỗ mũi và miệng dính liền, còn có vẻ mặt hung thần ác sát kia, còn dọa người hơn nữ quỷ bò lên từ mười tám tầng đị ngục!
Tiểu tử này quả nhiên sắp khóc giống như nàng dự liệu? Dám dây dưa lão nương, hừ!
"Lục cô nương, mấy ngày không gặp, tại sao mặt của ngươi biến thành như vậy?" Ân Thần Tinh đáng thương hề hề nhìn nàng.
"Ta nói rồi ta không phải người ngươi quen biết! Mặt ta không phải mấy ngày nay thay đổi, là từ nhỏ bị người vào nhà cướp bóc nhét vào trong lò nóng tạo nên!"
"Lò nóng? Thật là tàn nhẫn! Ngươi có báo quan hay không?"
Thủy Liên Y thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2568053/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.