Hoàng cung này thật lớn, so với cố cung nàng đi qua còn muốn lớn hơn!
Đầu Thủy Liên Y chuyển hướng, một bên tránh né đám chó săn của hoàng hậu đuổi theo, một bên muốn tìm đường rời đi.
Nàng đi ngang qua từng gò núi nhỏ, mặt nước cùng đình đài quanh co, hành lang gấp khúc, cây cầu và con đê.
Chạy qua điện phủ xanh vàng rực rỡ, đình đài lầu các tinh xảo đặc sắc.
Tránh né truy binh lại trốn đến phong cảnh tuyệt đẹp, nước suối trong suốt trong rừng cây.
Trời ạ! Nơi này thực rộng có cây cối hoa cỏ, cây rừng sum xuê, nước suối đầy đủ, mỹ lệ như tiên cảnh, nhưng không phải đường nàng về a!
Nàng mệt đến thở không ra hơi, tránh ở sau một cây đại thụ, ngồi dưới đất không muốn chạy nữa.
Bình địa núi non hồ nước trùng trùng, tinh chế lâm viên kiến trúc, hoàng đế cổ đại thật sự là tốt số, sanh ở bảo địa như thế. Trừ bỏ quyền thế, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy! Trách không được mỗi người đều muốn làm hoàng đế.
Thủy Liên Y thở dài một hơi, không biết mình có thể an toàn chạy thoát không?
Thoạt nhìn, vị hoàng hậu kia không khiến mọi người biết, nếu không nàng không thể chạy thoát, mà sớm bị bắt lại rồi!
Nói vậy, Sở Mị Dạ không phải bị hoàng thượng triệu tiến cung sao? Nếu nàng thoát đi không được hoàng cung, không bằng đi tìm Sở Mị Dạ! Ở hoàng cung tìm Sở Mị Dạ có lẽ so với tránh né bọn thái giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2567943/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.